Trong phòng tối om lặng lẽ, có lẽ mẹ lời mà đi làm. Vốn dọn dẹp phòng mình vì chưa về ngờ phòng sạch bong bụi, đồ đạc ngăn nắp, chăn đệm còn phảng phất mùi nắng. bật cười bất lực. Gần trưa, vào bếp nấu cơm bằng cơm điện, cửa sổ, dùng nguyên liệu trong lạnh xào hai món. phòng chật hẹp ngột ngạt toát mồ Đem thức ra bàn đậy lồng bàn, quay người phải thứ gì đó. Theo động tác tôi, 'xoảng' tiếng có vật gì rơi ra. Cúi thùng mì gói mở, nhặt vào thùng phát hiện nửa. Mím môi chỗ cũ. Vào phòng mẹ nhưng ngủ đi. Tỉnh dậy xế chiều. cửa ra, thức bàn nửa. Không bát đũa ở bồn rửa, bếp chiếc bát còn ướt. hiểu. Quay vào trang Minh có cập nhật. Thoát ra chat với Minh Nguyệt. Hai đứa giữ liên lạc. Hôm trước cô rủ đến chỗ mình biết sắp về. đáp ứng ngay. [Chị Minh Nguyệt, qua được không?] [Đương nhiên.] Ưu đãi nhân viên là khỏi phỏng vấn. trò chuyện, Minh Nguyệt bỗng nói: 'Tiểu Nhan, chuyện lắm đây.' 'Sao thế?' 'Chị sắp kết hôn Cô cười tươi, đúng lúc ông chủ vén rèm bước ra. Minh Nguyệt cười rạng rỡ anh ta. 'Chúc mừng nha.' mỉm cười. 'Nhớ đến dự đám cưới nhé!' 'Biết Lại làm ở quán trà sữa có cảm giác quay về thời cấp ba. (31) rủ đi đồ nướng. Tan làm đi ngang qua, từ người đáng yêu, Tầm đẹp, Thẩm Hòa điển ngờ người ngờ tới - Minh trong áo màu lịch lãm quán vỉa Họ những vì tỏa sáng. Khói trắng theo gió bay tới, mùi thơm người ta nước miếng. cúi trang hôm nay: vì tiện làm việc giữ ấm, mặc áo phao vá chằng vá đụp che tới bắp chân, trông cục bông di Chớp mắt vài cái, nhủ khói quán nướng thật khó chịu, cay xè mắt. ngập ngừng biết có nên tới nói ấm áp vang lên: Nhan.' Ngẩng lên kinh ngạc. Minh vẫy tay. chậm rãi bước tới. Thẩm Hòa bên, Tầm bên, Minh bên. 'A Nhan tới rồi!' Vừa diện đỏ bừng, khướt nằm vật trong lòng Thẩm Thẩm Hòa vừa bất lực vừa chiều 'Bảo đừng uống còn uống.' 'Em vui mà.' ôm cổ anh ta. Minh Hàm, anh cảm gì, tuy hơi nghi hoặc nhưng nói Tầm hung dữ cạnh mỉm cười họ. Minh rất gần, khẽ che vết vá áo. Ăn xong, đòi đi về. Tầm cũng theo. Thẩm Hòa chiều bạn gái. vốn đi nên dạo bước. Tầm ôm vai hát Thẩm Hòa đi cạnh Trà. Minh đi Tầm lặng lẽ chậm bước, họ quãng. Nhìn phong cảnh ven đường, thong theo sau. Đến cây cầu kia biết sắp tới nhà Trà. dừng chân. Đèn đêm lấp lánh, những tòa kiến trúc châu Âu còn ngưỡng Nhưng lý do dừng lại là phía kia. từng là bãi dại, hồi cấp ba cầu ngắm cảnh tình cờ hoa nở rộ đủ màu đung đưa trong gió. Tiếc nơi san bằng, cẩu khổng lồ nhấp nền nhà phủ lưới hụt hẫng nhưng cũng đó là lẽ Đứng quá, quay đi nghĩ bọn họ hẳn đi xa. Nhưng lại sửng sốt. Mấy con th/iêu thân lao vào đèn đường. Dưới ánh đèn vàng vọt, người mặc áo đó. 'Ngắm đủ rồi?' Minh mỉm cười. '...Ừ, xong (32) hiểu anh mình. Nghĩ mà buồn cười: lưng anh chỉ mong anh dừng đi cùng. Nhưng anh thật sự đợi, trong lòng chỉ muốn theo lưng Thật mâu thuẫn. lần bước, anh hối Khi tới ngang hàng, bước. Ba người phía trước khá xa, nhưng do Tầm s/ay rư/ợu đi đuổi kịp.