Tránh xa hơn.
Ngày 13 tháng 9, nắng
Hôm nay Tiểu Chu tặng tôi vịt. hỏi sao tặng tôi này.
Anh ấy bảo 'ám tống thu ba' (gửi cảm kín đáo).
Tôi nghĩ chẳng giấu giếm cả.
Ngày 25 tháng 9, nắng
Tiểu Chu hôm nay thần bí gần tôi 'Tiểu Mẫn, nếu số 9 chính số 3?'
Tôi ngơ ngác nhìn anh, liền nghe 'Vì 9 chia 3 chỉ em' Trong tim chỉ mình em).
Hình như ấy vấn đề đó.
... (phần dịch tiếp theo được rút gọn do giới hạn độ dài)...
Tôi gào thét khản cổ, khô khan. Nhưng cùng giọt mắt lăn trên má tôi thấm vào gối.
(Chương 48)
Khi nghe tiếng gõ cửa, tôi tưởng mình nghe nhầm.
Mãi tiếng gõ hai vang lên, tôi mới x/á/c định thật.
Tôi bước xuống giường hoa mắt đứng im mới ra mở cửa.
Đứng ngoài Tống Minh Hàm.
Ánh ban mai qua khung sổ chiếu lên người anh, khiến cả những bụi trong không khí cũng lánh.
Tôi ngây người đầu nhìn - hóa ra ở khu vực giữa tầng 3 và 4 sổ.
Tôi chưa từng giờ.
Sao người như thế chứ?
Một người dù ở đâu cũng được ánh chiếu rọi như vậy?
Tôi thức lùi bước.
'Chu Nhan?'
'À... học trưởng việc tôi khàn đặc như giấy nhám.
'Mang đồ ăn cho em.' Anh đưa túi đồ cho tôi.
'Tại sao không hiểu.
'Anh mà không trả Anh nói.
'Em... chưa xem thoại.' khẽ đáp.
'Ừ, biết Ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, đi đây.'
'...Vâng.' định mời vào nhưng nhớ nhà rồi nhìn nhà mình, cắn môi lời.
'Học trưởng... thích à?' bóng sắp khuất sau góc tường, tôi hét lên.
'Ừ.' Anh suy nghĩ lát rồi gật đầu.
'Vậy à...' cũng gượng vẫy tay.
Đứng trước lúc, tôi vào nhà.
Đặt túi đồ lên bàn, tôi vào phòng lấy thoại.
Điện thoại sạc đầy, chỉ tôi chưa mở ng/uồn.
Máy cũ nên khởi động chậm, tôi bàn ăn.
Mở túi nilon, bên trong sữa bánh và cháo.
Cắn bánh bao, thoại vừa lên màn hình. Mở thấy số nhắn.
Có của Khương Trà:
[Nhan Nhan, đỡ hơn chưa?]
[Nhà ở đâu thế? nói với chị.]...