Dẫn Ninh

Chương 8

06/07/2025 02:43

Nhưng điều đó không ngăn cản chúng ta trở thành những người hiểu nhau nhất.

Thật là gh/ê t/ởm.

Mấy tên tráng hán kia đã có ý rời đi, rốt cuộc ai dám lấy mạng mình ra đ/á/nh cược?

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

「Nếu ta hứa không trừng ph/ạt thì sao?」

Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau cánh cửa.

Bọn đ/á/nh thuê nơi cửa lần lượt nhường ra một lối nhỏ, người đàn ông cao ráo dáng người thon dài bước tới từ đó.

Thật không ngờ gặp mặt chính thức lại trong tình cảnh này.

Ta lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt, hắn cũng dùng ánh mắt thâm thúy không thiện ý nhìn ta.

Ta giả vờ do dự: 「Mặc Tiểu Hầu Gia?」

10

Mặc Nghiêu thân chinh tới bắt người khiến ta kinh ngạc.

Hắn vừa tới, lại nói lời như thế, khí thế của mấy tên đ/á/nh thuê vừa ng/uội đi đã lại bùng lên.

「Mặc Tiểu Hầu Gia thật biết nói đùa, cách trừng ph/ạt kẻ dưới là việc của ngài, cũng không cần báo cho ta.」 Ta cười lạnh một tiếng, 「Nơi đây là y quán, nếu ngài không tới khám bệ/nh, xin mời về đi.

「Còn nữa, phiền ngài tránh ra, ngài đang che lối bệ/nh nhân của ta.」

Ngoài cửa đã đứng khá nhiều người, tưởng rằng y quán đang xếp hàng nên chưa vào.

Mặc Nghiêu không nói gì, đứng trên cao nhìn xuống ta, hồi lâu sau mới nói: 「Nếu ta cứ muốn cưỡ/ng ch/ế xông vào thì sao?」

Hắn không lộ sắc mặt, lời nói tựa thật tựa giả.

「Vậy thì Tế Thế Đường từ nay về sau sẽ không cung cấp bất kỳ dược liệu hay chẩn trị nào cho Tầm Dương Hầu phủ nữa.」

Tam sư huynh bước tới từ sau lưng ta, đối trước uy áp của Mặc Nghiêu không chút sợ hãi, 「Tế Thế Đường tuy không phải y quán chuyên dành cho vương công quý tộc, nhưng cũng không phải để quyền thế ứ/c hi*p, nếu ngài cứ khăng khăng xông vào, e rằng chúng ta phải đến nha môn nói chuyện cho rõ ràng.」

Nói rồi, liền đi vòng qua Mặc Nghiêu mời bệ/nh nhân vào.

「Tên nô tài đó ăn tr/ộm đồ! Các ngươi đây là chứa chấp tội phạm!」 Không biết tên đ/á/nh thuê nào hét lên câu ấy.

「Vậy thì hãy mời quan phủ tới tra xét.」 Ta nhìn Mặc Nghiêu, 「Chỉ một tên nô tài mà thôi, lại khiến Mặc Tiểu Hầu Gia h/ận th/ù đến thế, còn tới mức thân chinh bắt người?」

Biểu cảm của Mặc Nghiêu cuối cùng cũng có chút lay động, nhìn quanh bốn phía rồi hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Ta không hiểu tại sao hắn giờ lại trở nên hung hăng vô lý như thế.

Tam sư huynh sắp xếp Tô Dạng Nguyệt ở một tiểu khách phòng nơi hậu viện.

Tình cảnh nàng không lạc quan, ngoài vết thương ở cánh tay, bắp chân và lưng cũng có nhiều vết thương, có chỗ thậm chí đã hóa mủ.

Những điều này chẳng lẽ do Mặc Nghiêu làm?

Hắn quý trọng Tô Dạng Nguyệt như vậy, đến động một ngón tay cũng không nỡ.

Nhưng hiện tại ta cũng không dám vội kết luận, lại sợ mấy tên đ/á/nh thuê ban ngày nửa đêm quay lại gi*t người, mấy phen cân nhắc sau quyết định đưa Tô Dạng Nguyệt về Quốc công phủ dưỡng thương.

Ta muốn biết tại sao nàng lại thành ra như thế, và tại sao lại nói muốn chuộc tội với ta.

Chỉ là bên này Tô Dạng Nguyệt còn hôn mê bất tỉnh, bên kia đã lại sinh ra sự cố.

Tam sư huynh bảo ta, hiện tại nhiệt chứng phát sinh liên tục, nhiều nơi đã có không ít bệ/nh án, nhiều phân quán của Tế Thế Đường đã phái nhiều đại phu tới y quán địa phương trợ giúp, giờ đây chỉ còn tổng quán chúng ta đang ở còn một ít đại phu có thể điều động.

Thế nhưng chưa đầy hai ngày, lại có hai đại phu bị phái đi nơi khác.

「Sư muội, sư phụ đang du lịch bên ngoài, ta đã truyền thư báo cho ngài tình hình hiện tại, chỉ là trở về Vân Kinh còn cần thời gian, kinh thành bệ/nh nhân loại này không nhiều lắm, nhưng gần đây cũng có chiều hướng tăng, lúc đó nếu ta ra khám, y quán này sẽ do một mình sư muội trấn giữ.」

Chíu mày của Tam sư huynh mấy ngày gần đây chưa từng giãn ra, có thể thấy sự tình nguy cấp.

Trong lòng ta áy náy không yên, một bộ phận bệ/nh nhân triệu chứng giống nhau kỳ lạ, khó không khiến ta nghĩ tới nhiễm thời dịch.

Chỉ là trên kia chưa ban bố việc dị/ch bệ/nh ở bất kỳ khu vực nào, bệ/nh án do đại phu ra thành trợ giúp gửi về cũng không đề cập tính truyền nhiễm, hiện tại ở Vân Kinh cũng chiếu theo phát sốt thông thường mà chữa trị.

Ta ở y quán bận rộn đầu tắt mặt tối, thỉnh thoảng còn thấy người Hầu phủ lén lút nơi đây.

Tiêu Phu nhân thương con gái, mỗi lần thấy ta mệt mỏi thân thể liền thương xót khuyên ta nghỉ ngơi.

Chiếm đoạt sự quan tâm thuộc về Tiêu Ninh Từ, trong lòng ta rối bời, luôn do dự có nên đem sự thật nói với hai vợ chồng nàng, nhưng mỗi lần lại không nói ra được.

Rốt cuộc là ta ích kỷ mà thôi, song thân qu/a đ/ời sớm, nên muốn từ cha mẹ Tiêu Ninh Từ mà hấp thu yêu thương.

Tô Dạng Nguyệt đã hạ sốt, vết thương trên người cũng dần lành lại, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.

Nói là hôn mê, chi bằng nói là ế chứng.

Nàng luôn vật vã trong mộng, dáng vẻ đ/au đớn ấy khiến người xem không nỡ.

Gần đến Kinh trập, bệ/nh án nhiệt chứng giảm nhiều, tựa như sóng gió trước kia đã bình yên.

Chỉ là đại phu bị phái ra ngoài vẫn chưa về.

Ta đang nghi hoặc, Tam sư huynh đã khoác hòm th/uốc lên lưng, dẫn theo trợ thủ muốn ra ngoài.

「Nhà bệ/nh nhân đó ở ngoại ô thành hai trăm dặm, đi về e rằng hai ngày sau mới trở lại được.」 Tam sư huynh sâu sắc nhìn ta, 「Ta cũng coi như một tay bồi dưỡng ngươi, ngươi thiên phú cực cao, người lại nỗ lực, do ngươi một mình trấn giữ ta yên tâm.」

Lời khích lệ của sư huynh khiến ta yên tâm nhiều.

Tối hôm đó ta trực ở y quán, khác với thời gian trước bận rộn, lúc này đã không có bệ/nh nhân tới thăm.

Ta chống mặt bàn buồn ngủ, tiếng gõ cửa gấp gáp khiến ta tỉnh táo lại.

Ta vội ra mở cửa, bóng đen cao lớn bao trùm ta.

「Trần Bạch Quang tiên sinh có tại đây không?」

Tạ Giản một thân áo lông cáo, sắc mặt gấp gáp, thấy ta sau lại sững sờ, rồi mới không chắc chắn mở miệng, 「Tiêu cô nương?」

「Sư phụ còn cần vài ngày nữa mới tới Vân Kinh, Tạ Tướng Quân có việc gấp gì?」

Tạ Giản mím môi, lẩm bẩm: 「Vậy không kịp rồi...」

「Tiêu cô nương vừa rồi gọi Trần tiên sinh là sư phụ?」 Tạ Giản đột nhiên ngẩng đầu.

「Ừ, ta cũng là đại phu của Tế Thế Đường.」

「Đã như vậy, còn mong Tiêu đại phu đi cùng Tạ mỗ một chuyến.」

Tạ Giản cung kính cung kính hướng ta hành lễ, hoàn toàn không giống như hôm đó ở cung Hoàng hậu cao quý khó gần.

11

Ra ngoài cửa, ta phát hiện không xa buộc một con ngựa hồng.

「Tạ Tướng Quân chẳng lẽ vừa từ doanh trại gấp rút tới?」

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sư phụ mỗi ngày cầu xin tôi đừng phá vỡ cảnh giới nữa.

Chương 164
Trước hết, kết luận là: Tuân Diệu Lăng đã xuyên việt. Hơn nữa, cô ấy xuyên việt đến một thế giới tu tiên. Tin tốt: Cô ấy có linh căn tuyệt hảo, ngộ tính siêu quần, việc đột phá dễ dàng như ăn cơm uống nước, chỉ trong vài năm đã đạt đến cảnh giới mà thường nhân không thể sánh bằng. Tin xấu: Thiên đạo nhắm vào cô ấy. Cô đột phá càng nhanh, thiên đạo đánh càng hung, dường như có chủ ý muốn cô chết. Sư phụ tận tình khuyên bảo: 'Ngoan đồ, chúng ta có thể đừng đột phá được không?' Sau khi bị thiên lôi đánh cho toàn thân nám đen, Tuân Diệu Lăng gật đầu liều mạng. Nhưng, không ngờ rằng, do tư chất quá nghịch thiên, việc đột phá không chịu sự kiểm soát của cô. Đi du lịch chiêm ngưỡng di tích lão tổ nhà khác, cô đột phá. Tham gia thi đấu của tu tiên môn phái, chỉ xem một hồi, cô đột phá. Khi tiên ma hai phe giao chiến tại bí cảnh, cô ra tay trừ ma, cô đột phá. Mọi người đều thốt lên: '... Không phải, thiên đạo ngươi mở mắt xem đi, cái này có hợp lý không?!' Trường cảnh một: Người mang kim thủ chỉ, Long Ngạo Thiên sư điệt, tự tin khiêu chiến thiên tài tu tiên Tuân Diệu Lăng, bị cô đánh bại ba lần, phá vỡ phòng ngự, đạo tâm tan vỡ. Từ đó, thiếu niên mất hẳn quyền nói những lời cuồng ngạo. Hắn buộc phải giả vờ rộng rãi khiêm tốn trước mặt mọi người. Chỉ vào ban đêm, khi không ai thấy, hắn mới đấm ngực dậm chân, âm thầm rên rỉ: 'Không phải, nàng dựa vào cái gì vậy?!' Đến nỗi hệ thống nhiệm vụ, vốn chỉ ban bố, cũng lên tiếng: 'Ngươi nói ngươi không có việc gì chọc giận nàng làm gì?' Trường cảnh hai: Thiếu chủ lang tộc, thân mang nhân yêu hỗn huyết, nhiều lần bị xa lánh trong tu tiên tông môn, sống trong sợ hãi. Nhưng đó là do tộc nhân cố tình sắp đặt. Đàn sói muốn tiêu diệt thiện lương trong xương cốt hắn, loại bỏ sự thân cận với nhân loại, biến hắn thành yêu tôn lãnh khốc tàn nhẫn. Rồi Tuân Diệu Lăng mở miệng nói ba câu: 'Ngươi nói trên người hắn có yêu huyết, vậy thì sao? Thuần huyết đại yêu ta đều đánh không lầm, huống chi hắn là nhị đại hỗn huyết. Có ta ở đây, hắn còn có thể phiên thiên?' Ba câu đó biến con sói âm u thành chó Samoyed nuôi trong nhà. Đàn sói: '... Thôi vậy, tộc ta bỏ cuộc!' Trường cảnh ba: Tiểu sư muội y tu, thể chất đặc thù, trời sinh thánh mẫu, luôn nhẫn nhục chịu đựng. Mỗi lần Tuân Diệu Lăng gây rối trước, cô ấy phải cứu chữa phía sau, ngăn họ 'thăng thiên'. Cứu một, hai, ba, bốn người, cứu nhiều đến chết lặng. Cuối cùng, khi người khác lại muốn PUA cô, ép cô phóng linh huyết chữa thương, cô mặt không chút thay đổi nói: 'Cái này còn không nặng bằng một đạo kiếm khí của tiểu sư tỷ ta. Nhiều người như vậy đều tự khỏi, sao ngươi không được? Là không muốn sao? Ngươi bị thương không phải trách nhiệm của ta. Đồ ăn liền đi luyện!' Trong truyền thuyết, Tuân Diệu Lăng của Quy Tàng tông là một người rất tồi tệ. Thần tiên, yêu ma, không ai không ghét cô. Vì cô thường nói: 'Ai, ta thực sự không muốn đột phá.' Nội dung nhãn hiệu: Thiên chi kiêu tử, Tiên hiệp tu chân, Sảng văn, Nhẹ nhõm.
Linh Dị
Ngôn Tình
280
Thế thân Chương 22
Mầm Ác Chương 12