Một nảy sinh ý x/ấu, lấy đi thanh sô la đó, bóc nghiến hết sạch.
Sau đó cậu chạy hỏi, hốt hoảng, cố chối đẩy lại thanh sô la giống đặt trả lại.
Sống lại kiếp quyết định dũng cảm lỗi!
"Xin em đó, anh đừng gi/ận, em sẽ thanh khác bù lại, em cố ý đâu, em gh/en thôi." thành thật mức thể hơn.
Nhưng ngờ, nghe rồi, tai đỏ lên.
"Không trách em đâu!" Cậu nghiến răng nói, ngơ ngác, dường như cậu cảm lực.
Đúng chuông lớp vang lên, cậu nữa, buông câu: "Thôi, thì rồi, cần em trả đâu."
Rồi quay lưng chỗ ngồi.
Để mặc ngồi đó đờ đẫn.
Quay sang, đầy giễu cợt: "Ồ ồ ồ, lại tán tỉnh hờ em hả?"
Kiếp cũng thế, biết và ấu, lớp thích trêu chọc tôi, mỗi lần tức phủ độ với càng lạnh nhạt hơn.
"Ẹc..." ho giả, thừa kia mình giả tạo thật, "Sao, gh/en tị à?"
Bạn kinh ngạc: "Giỏi thật, Dương, giờ em trơ trẽn rồi!"
"Hừm hừm."
Nhớ lại kiếp trước, cậu hai kẻ kia ch*t để trả th/ù cho tôi.
Tình cảm động trời đất!
Tôi cậu thích hơn tưởng.
Nghĩ đây, chợt kiếp chính thông thi đại học to với cậu lạnh nhạt.
Về lại, có lẽ do mặc cảm tuổi dậy thì.
Tôi và lớn lên nhau, dù chênh hai nhưng cậu luôn chín hơn tôi, như người anh luôn bên.
Cho thông chưa bao giờ ý ràng khoảng cách giữa tôi, lớn vậy.
Đó khoảng cách mà dù cố gắng cũng thể vượt qua.
Thế nên từ hôm đó, giữa và cậu cuộc lạnh lùng kéo dài.
Gọi lạnh nhạt, nhưng dường như người hờn dỗi thèm để ý cậu.
Sáng lớp, cậu quen đặt hộp sữa nóng góc tôi.
Trong ngăn luôn xuất hiện vở ghi chép mới, mỗi môn được tổng hợp theo yếu tôi.
Vô số buổi tối tan học muộn, cậu lặng lẽ đẩy xe đạp theo xua tan nỗi sợ đi đường đêm.
Mãi mới lực thi trường cậu.
Dù đủ điểm, nhưng ai biết, công bố điểm, trên giường nghẹn thở.
Đó cuộc lực nghìn quân vượt cầu đ/ộc luôn nặng lồng ng/ực.
Vô số làm bài khóc, nhưng dám lãng phí gian, đành tiếng nức nở giải đề.
Mỗi lại đỏ mắt chạy ban công, phòng học nhà bên.
Cậu đó.
Vì thế, dù phải nỗ lực hết mình, muốn gần cậu thêm chút nữa.
Trở lại lớp học cuối cấp, dám lãng phí phút nào.
Kiếp trước, gặp nạn thân đi leo núi kỳ quân nhất.
Lúc quân kết thúc, vốn ngại đi chơi da bị rám nắng, nhưng đỡ lời nũng nịu bạn, thêm nữa học khác thành phố, có cơ hội nên ý.
Ai ngờ nơi, mới hiện trai - kẻ học lực bình thường, cuối cao đẳng - cũng lẽo đẽo theo đến.
Đã rồi, tiện đuổi ba đứa lên núi.
Giờ lại, dường như mọi thứ có dấu từ trước.
Ví như mỗi lần thi tháng cuối, cao hơn liền với tôi, đó lại xin bảo do lực quá kiềm chế được.
Ví như mỗi lần với trai luôn lóc tìm tôi, thương xót khuyên chia tay, mặt ý dễ dàng, ngoảnh đi làm lành với gã tồi, đêm che giúp.
Lại ví như mỗi dỗi với luôn sức lòng trọng tôi, khắp nơi PUA tôi, khiến khoảng cách với cậu, càng khiến mình xứng để tình..."
Nhưng tốt thật sự, chẳng phải nên mong tốt, mong hạnh phúc sao?
Người như phải bạn, mà q/uỷ dữ tiếp tay cho cái á/c.
Vì vậy chuông tan học vang lên, Lương Hiểu như số lần xông chỗ tôi, quen tay khoác tay tôi, cười nói: "Đi đi căng giúp tớ sườn chua ngọt!"
Tôi ngờ gi/ật tay ra.
Đối mặt mắt kinh ngạc lạnh lùng nói.
"Cậu tớ đi."
Nói quan tâm phản quay cửa hàng tạp cơm trở lớp.
Lúc cuối cấp, gian.
Kiếp đủ điểm, dám ngành hot, cần may mắn.
Nhưng giờ khác, có thần học mà!
Do dự chút, quyết định chỗ ngồi đợi cậu về.
Lớp học vắng người, chỗ ngồi, tình liếc ngăn cậu.
Rồi trong ngăn cậu, lại túi bọc quen thuộc.
Là thanh sô la giống cái ăn.