Bạn trai bị chụp hình cùng một tiểu võng hồng đi vào khách sạn. Khi cả mạng xã hội đều nghĩ tôi - một kẻ luôn m/ù quá/ng trong tình yêu - sẽ tiếp tục thanh minh cho anh ta, tôi đã yêu cầu người quản lý công bố thông báo chia tay.
"Nam Khê, em không thể rời xa anh đâu." Tên khốn chắc mẩm tôi sẽ hối h/ận.
Một năm sau, tôi đứng trên bục nhận giải. "Tôi có được ngày hôm nay đều nhờ người yêu của mình." Ánh mắt tôi lướt qua gã đàn ông đang đầy hy vọng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên châm biếm, rồi dừng lại ở người đàn ông lạnh lùng đứng góc phòng.
1.
Cố Dương bị chụp khi cùng tiểu võng hồng vào khách sạn. Những bức ảnh nhanh chóng leo top trending, nhưng cái tên bị réo gọi lại là Nam Khê.
"Lại nữa rồi, Nam Khê sẽ bào chữa rằng cả ba chơi bài thâu đêm chứ gì?"
"Nếu lần này còn bênh thằng khốn này, tôi sẽ đi kiểm tra xem cô ấy có n/ão không."
...
Tôi co ro trên sofa lướt bình luận, chiếc bánh sinh nhật trước mặt đã xẹp lép. Nến số trên bánh chưa kịp thắp. Đêm qua, Cố Dương - người hứa sẽ cùng tôi đón sinh nhật - chỉ nhắn "đang bàn kịch bản với đạo diễn" lúc nửa đêm. Tôi ngủ vạ vật trên sofa, rồi sáng ra thấy loạt ảnh này tràn ngập mạng.
"Anh đang rất bực, đừng làm anh thêm phiền." Đó là câu trả lời của Cố Dương khi tôi chất vấn. Không một lời giải thích. Đúng vậy, hắn chưa bao giờ giải thích với tôi, luôn là tôi tự ngụy biện thay hắn. Những hứa hẹn của chúng tôi, hắn muốn quên là quên. Luôn có thứ quan trọng hơn tôi.
Tiểu võng hồng trong ảnh tôi từng gặp, cô ta hợp tác quảng cáo với Cố Dương. Lần gặp ở công ty, cô ta còn ngọt ngào gọi tôi "chị". Giá như Cố Dương chịu giải thích, tôi đã tin. Nhưng sau tin nhắn hồi đáp, điện thoại hắn tắt ngúm. Nhìn scandal bủa vây, tôi lo lắng gọi cho quản lý của hắn.
"Chị Khê." Giọng quản lý vang lên giữa tiếng ồn ào.
"Cố Dương thế nào rồi?" Bao câu chất chứa cuối cùng chỉ thốt lên thế.
"Ổn cả. Em đang bận, lát nói sau nhé." Họ cúp máy vội vàng. Chắc họ đang xoay xở xử lý khủng hoảng. Nghe tin hắn ổn, tôi thở phào. Đứng dậy dọn chiếc bánh chưa đụng đến.
Tôi mở món quà bí ẩn nhận được hôm qua. Món quà không tên này năm nào cũng xuất hiện trước cửa nhà tôi đúng ngày sinh nhật. Thật trớ trêu, Cố Dương chưa cùng tôi đón sinh nhật lần nào, nhưng món quà này chưa từng vắng mặt.
Mở hộp, bên trong là chiếc vòng cổ tinh xảo, mặt dây hình đóa hướng dương nở rộ. Tôi đeo nó lên cổ, hít sâu trang điểm đối mặt bão táp.
Cố Dương nổi tiếng nhờ một bộ phim vài năm trước, giờ là diễn viên hạng A. Tôi debut từ show sống còn, được Trung Nghệ ký hợp đồng, giờ chỉ đóng vai phụ. Nhưng nhờ hình tượng "ng/u ngốc trong tình yêu", tôi cũng có chút danh tiếng. Như lời quản lý Lý Lộ: "Đen cũng là đỏ". Công ty vẫn đối đãi tử tế.
Lý Lộ che chắn tôi tới công ty. Vừa vào thang máy đã thở phào. An toàn rồi! Đúng lúc cửa sắp đóng, một bàn tay thon dài chặn lại. Tim tôi nhảy dựng. Cửa mở hé, lộ ra khuôn mặt quen mà lạ.
"Tổng giám đốc Mạc!" Lý Lộ kêu lên đầy hân hoan. Là Mạc Thiên Thành - chủ tịch Trung Nghệ. Tôi lén lùi lại: "Chào tổng giám đốc." Hắn liếc tôi, bước vào im lặng. Không khí trong thang máy đông cứng. Đang nghẹt thở thì hắn bất ngờ lên tiếng: "Dây chuyền đẹp."
Tôi vội nhìn cổ Lý Lộ. Cô ấy cũng liếc cổ tôi. À thì... chỉ mình tôi đeo dây chuyền.
"Cảm ơn..." Chưa dứt lời đã bị giọng lạnh băng ngắt lời: "Không giếu mắt em chút nào."
Cám ơn nhé!
2.
Những lùm xùm trước đây của tôi và Cố Dương đã quá quen với đội PR. Nhưng lần này nghiêm trọng tới mức Mạc Thiên Thành phải đích thân xử lý.
Hắn ngồi đối diện tôi, tay đặt trên bàn. "Cô định giải quyết thế nào?" Giọng điệu vô cảm. Đúng như đồn đại: tổng giám đốc mặt băng. Tôi như học trò mắc lỗi, tay chân co quắp.
"Em... em đã nhờ Lộ Lộ liên hệ PR." Tôi vội nhìn Lý Lộ. Cô ấy dù không muốn dính vào chuyện tình cảm của tôi, giờ đành lắc điện thoại: "Tôi gọi cho đội PR ngay."
"Không cần."