Hình như anh biết tôi muốn nói gì, ánh mắt lấp lánh nỗi buồn.
"Không thể phủ nhận, anh vẫn rất xót xa cho em, nhưng chúng ta đã xa cách quá lâu rồi."
Tôi thấy lòng mềm lại, nhưng tỉnh táo nhận ra dù tình cảm vẫn còn, sáu năm trời đằng đẵng ấy đã cuốn đi biết bao thứ.
"Những nỗi đ/au và tủi hờn em một mình gánh chịu, những năm tháng gian nan anh lặng lẽ bước qua, chúng ta đều không có mặt trong cuộc đời của nhau."
Từng thân thiết không rời, giờ đối diện mà một cái ôm cũng trở nên dè dặt.
Làm sao có thể bắt đầu lại?
Tôi bất lực nhún vai: "Anh xem, chúng ta đều không sai, chỉ là lỡ làng thôi".
Thương Hành Dữ lặng nhìn tôi hồi lâu, nghiêng mặt sang bên: "A Chiêu, anh xin lỗi".
Giữa chân mày anh nén lại đ/au thương: "Sáu năm nay lòng anh như d/ao c/ắt, vừa h/ận mình ngày ấy đã biết không đáng nhận tình cảm của em mà vẫn tham lam níu giữ, lại cảm kích vì em đã dũng cảm xuất hiện."
"Đó là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của anh."
Vốn dĩ, anh luôn giấu kín cảm xúc.
Có lẽ vì thế, giờ nghe lại càng xúc động nghẹn ngào.
Tôi cúi đầu, nước mắt lăn dài không thốt nên lời.
Thương Hành Dữ khẽ vuốt tóc mai tôi, ngón tay run run: "A Chiêu, là anh phụ bạc em".
19
Nhắc đến đây, cả hai đều đỏ mắt.
Tình thuở thanh xuân, quay đầu nhìn lại vẫn nồng nàn khiến người ta rơi lệ.
Nhưng sáu năm cách trở non sông, đâu dễ gì lấp đầy bằng vài lời?
Không nỡ đ/âm thêm d/ao vào tim anh, tôi dịu dàng an ủi: "Thôi, chuyện đã qua rồi".
"Chưa qua đâu." Thương Hành Dữ cúi đầu, nằng nặc: "Sẽ không bao giờ qua cả".
Nói không xúc động là giả dối, nhưng tôi không biết đáp lại sao.
Lỡ làng là hết rồi.
Tôi tránh ánh mắt anh: "Em sẽ chuyển trả tiền cho anh, đừng làm chuyện ngốc nghếch thế nữa".
Người này đúng là ngốc, thời gian đã khác, ép bản thân trở lại làm Thương Hành Dữ chỉ còn mười đồng, kết cục cũng đổi khác.
Thương Hành Dữ lặng thinh, âm thầm nuốt trọn bao cảm xúc.
Vốn giỏi nén lòng, khi mở miệng lại bình thản: "Không ngốc, số tiền này vốn là để dành cho em".
Còn bảo không ngốc, đời nào có người như thế?
"Nếu nói không lãng mạn, nếu chúng ta thật sự khó trở lại, hãy xem như của hồi môn cho em." Giọng cười mà đượm buồn.
Tôi bật cười vì sự ngốc nghếch của anh: "Vậy nói lãng mạn thì sao?".
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: "Em trở thành người của anh, hoặc, anh trở thành người của em".
Loanh quanh rồi lại về chủ đề này.
Tôi không dám hồi đáp.
Thương Hành Dữ khéo léo chuyển đề tài: "Hôm đó em hỏi thầy Châu đã nói gì với anh nhỉ?".
Lần trước tôi hỏi anh không chịu nói, giờ tự động thổ lộ.
"Thầy răn anh, đừng quên những ngày thanh bần thuở nhỏ, đừng quên cô gái đã từng ở bên cạnh."
Ánh mắt anh rực lửa, chân thành: "A Chiêu, anh chưa từng quên, và sẽ yêu cô gái ấy đến trọn đời".
Không khí trầm lắng khiến người ta nghẹn lòng, tôi cố vui đùa: "Ồ, hoá ra anh nhớ về quá khứ chứ không phải em".
Thương Hành Dữ bực dọc, bất lực xoa sống mũi.
"Em đây, cứ thích trêu chọc cho người tức đi/ên".
"Ngày xưa em đã vậy rồi, anh biết mà." Tôi làm điệu giọng the thé: "Anh xem, người như em đâu đáng để anh vương vấn".
"Vậy mà anh vẫn thích, biết làm sao giờ?".
"..." Thôi được, cách nói năng của anh cũng chẳng khá hơn.
"A Chiêu, anh tôn trọng lựa chọn của em, nhưng cũng mong em tin tưởng anh".
Gió đêm lạnh buốt, thổi rơi lớp tuyết đọng trên cành. Thương Hành Dữ ngắm nhìn bông tuyết bay trong gió rất lâu.
Tôi lặng yên bên anh.
Hồi lâu sau anh mới cất tiếng: "Ngày dài tháng rộng, để anh từng bước lại bước vào tim em, được không?".
20
Đến hồi này, tôi cũng chẳng biết kết cục nào mới vẹn toàn cho đôi ta.
Chỉ có thể trả lời mơ hồ: "Thương Hành Dữ, cho em thêm chút thời gian nhé".
Anh gật đầu vui vẻ, nụ cười thấm vào khóe mắt.
Bố mẹ tôi nhất quyết giữ anh lại ăn cơm.
Trên bàn ăn, hai người quan tâm anh còn hơn cả con gái mình. Ba người họ trò chuyện vui vẻ, tôi gần như thành người ngoài cuộc.
Thầm thở dài, không biết người ngoài nhìn vào có tưởng Thương Hành Dữ mới là con ruột chăng.
Nhưng nghĩ cũng phải, bố mẹ tôi từng chứng kiến Thương Hành Dữ vật lộn trong bùn lầy, thấu hiểu nỗi lòng.
Giờ anh thành công như vậy, họ mừng từ tận đáy lòng.
Tôi an nhiên ngồi nghe họ nói chuyện.
"Lần này về nước, anh đang ở khách sạn à?" Mẹ tôi vừa gắp đồ ăn vừa hỏi.
Thương Hành Dữ đặt đũa xuống: "Vâng, tạm thời vậy ạ".
Anh luôn lịch thiệp, mỗi lần đối đáp đều dừng tay chân tỏ thái độ tôn kính.
Bố tôi tiếp lời: "Có tính m/ua nhà ở đây không?".
Ban ngày nghe mẹ kể, sau khi Thương Hành Dữ xuất ngoại, cha anh đ/á/nh bạc thua sạch nhà cửa, rồi cũng qu/a đ/ời.
Thế nên dù là dân bản địa, anh chẳng còn căn nhà nào.
Câu chuyện thường tình nghe mà nhói lòng.
Tôi liếc nhìn Thương Hành Dữ, không ngờ anh cũng đang nhìn tôi, nở nụ cười trên môi.
Mẹ tôi liếc hai đứa, hiểu ngay tình hình.
Bà trừng mắt bố: "Chuyện trẻ con để chúng nó tự lo, đừng có xía vô".
"Ừ, không xía." Bố tôi cười hiền: "Hành Dữ à, Tết này về đây ăn Tết nhé, chuyện sau tính sau".
Ngày ngày gặp mặt thế này thì ngại ch*t.
Tôi vội ngắt lời: "Ba, anh ấy bận lắm, Tết cũng phải làm việc".
Thương Hành Dữ nhướng mày nhìn tôi, nén cười.
Tôi thấy không ổn, đã nghe anh quay sang nói với bố: "Cảm ơn chú, dạo này có gì phiền chú thêm ạ".
"Phiền gì, nhà vắng, có cháu đến chơi bác mừng lắm." Mẹ tôi cũng vui vẻ.
Tôi định phản đối, lại nuốt lời vào.
Từ sau biến cố gia đình, họ hàng thân thiết ngày xưa giờ đều tránh xa.