Trên sườn thêm một hình xăm.
Là một thợ xăm, tò mò muốn rõ hoa văn thế nào, nhưng tiếc đã kéo xuống.
Vân tiếc nuối hồi khoảnh khắc sau liền thẳng về phía cô.
"Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé?"
Xung quanh ồn ào, giọng như mang theo hiệu tĩnh, như cả tiếng tim đ/ập.
"Em đã hẹn Giang Nguyệt và mọi rồi."
Kỳ gật thêm.
Mãi tối, khi một nửa bàn thành viên đội bóng rổ nam, phát bưng bít.
Gi/ận mà chằm chằm Nghiêu, thầm mưu đấy?"
Trương phản bác, "Không bằng chứng thì bọn em, phải chị dâu?"
Lời định câu "chị dâu" chặn tri giác nhận ra quá nghiêm túc, mỉm cười nhẹ, "Đừng gọi em cậu đâu."
Ánh mặt nụ cười càng thêm dịu dàng, sững sờ, vô đối diện mắt vô h/ồn Nghiêu.
Hơi rụt vào lạnh buốt, suốt cả buổi dám dù nửa giây.
-
Kỳ trung phong đội bóng, ép uống nhiều rư/ợu, tai đỏ ửng vì say.
Anh đẩy "Không uống nữa."
"Anh đâu thôi? ảnh hưởng tối nay à?"
Bạn cũng uống ít, bàn ăn đột nhiên ắng.
Kỳ cười, "Ảnh hưởng việc theo đuổi ta."
Vân đang uống nước suýt sặc, ngẩng đầu mọi mắt đều tò mò mình.
Trương hít một hơi, kinh ngạc vô cùng, ngày thường lạnh lùng vô sao giờ lại thế như ra những lời chất chứa lòng.
Chắc chắn rồi, còn nhẹ.
Trương đồng hồ, cũng khuya rồi, giải tán thôi."
Bên đường, điều gì, "Vân xe nhé, em nhà đâu."
Vân đường số nhà, do một lát Nghiêu, "Anh còn nhà tòa nào không?"
Người đàn suy nghĩ, "Vào cổng rẽ trái."
"..." Rõ ràng rẽ phải.
Kỳ uống rất ngoan, ít ngủ thôi.
Trong khoang xe tối mờ, vai trĩu vì cua xe đầu dựa vào đang ngủ bớt vẻ lạnh rất ngoan.
Lúc này điện thoại ghế phụ đột nhiên reo, gi/ật như tỉnh giấc, tầm mắt ra nãy giờ đã mặt mà thờ.
"Thật không?! ngay đây!" điện thoại, bảo tài xế, "Bác ngã nhé." Nói Miên, chị chăm nhé."
"..."
Một chuỗi thao tác mượt mà khiến hoang mang.
Tiếng đóng vang ngoài sổ vẫy như một ranh mãnh.
-
Trước nhà, dài, "Đi được không?"
Kỳ mắt mơ màng, lặng giây lát rồi đưa khoác cho "Đừng để lạnh."
Tỉnh rồi sao?
"Anh mật mã nhiêu không?"
Kỳ nhíu mày, "Quên rồi."
Vân đành mở WeChat kéo ra khỏi danh đen, lướt tìm mật mã nhà gửi lần trước.
Người đàn trông vẻ rất khó chịu.
Vân phân vân nên về không, đây đâu đọc được tin tức s/ay nôn rồi nghẹt ch*t.
Cô dám tiếp, Nghiêu, muốn uống nước không?"
Xung quanh tĩnh còn tiếng thở.
Do động tác Nghiêu, vạt tò mò lại muốn xem hình anh.
Thấy lấy hết đảm vén lên.
Giây sau, mắt chớp gi/ật, nóng trào khóe mắt.
Người thường sẽ sườn, đây nơi nhất.
Nhưng lại đó.
Trên một từ tiếng Pháp.
Vân một lúc, nhẹ chỉnh lại ra ngoài lấy nước, đứng đầu từ đó.
amour, yêu trung thành.
Quay lại ngủ, cũng tỉnh, đang định ngồi dậy.
Ánh mắt gặp nhau, động tác.
Vân ngón thít tiến lại cốc nước xuống, "Trương việc đường, tỉnh rồi thì em về nhé."
Vừa vừa định một lực kéo ngã nhào giọng trầm khàn, "Ôm một chút."
Tim đ/ập dồn dập, căng cứng, giãy muốn ngồi dậy.
Kỳ lẽ phiền, ôm luôn gái vào "Đừng động, khoảng cách làm mọi chuyện."
Vân gi/ận mặt đỏ bừng, "Anh dám!"
Cằm dựa vai cười khẽ, "Thử không?"
Sức lực nam nữ chênh lệch lớn, trừng "Vô lấy oán trả ơn."
Kỳ cười, phản bác, dưới tác đầu trịch.
Vân lặng, lại nôn nao muốn dậy, sau đó giọng đàn lẫn lộn, như mơ, "Có cười thôi không?"
Khoảnh khắc lòng như cánh nào đó đóng nổi, chua trào dâng.
Cô thật sự tự huống này vẫn giữ được trí, muốn hỏi câu chất chứa Nghiêu, thích em không?"
Lời vừa dứt, ngủ trở lại tĩnh.
"Em rảnh lắm à?"
Vân hiểu.
Anh mở cằm cọ nhẹ đầu chậm rãi, vừa vừa bất lực, "Rảnh dành thời gian huấn đội bóng rổ nữ, rảnh hình khó rửa, em đàn khác, gh/en muốn giấu em đi."
"Nếu như thế còn phải thích, thì gọi nữa."
Trong lặng dài lâu, cuối cùng tỉnh táo, "Vậy anh..." Chưa hết, cảm nhận đều đều anh.
"..."
-
Trở về ký túc xá, giường chẳng buồn ngủ, đầu cảnh hai bên nhau.
Nhớ coi sự tốt bụng đồng.
Nhớ cảnh đó y tế, lời bàn tán khác về anh.
Dư luận ngăn được, dù phản kháng sau lưng lại bàn tán về bạn.