「Đây gái 9527.」
Cả gian chợt im đến mức một cây kim rơi xuống đất chắc nghe thấy.
Tôi mất mấy giây mới nhận ra cái tên "9527" mình! mình đấy! Có lẽ lần được đứng gần nhất thần tượng Tinh Trà trong đời.
Tôi răng lợi. Được lắm, "không ghi nhớ bằng thoại" mà nói. Duy, đúng mày!
Trần ch/ặt môi: "Chị dâu, này... Anh từ nhỏ đã có tật hơi m/ù mặt, lại nhớ nổi tên người. có mấy con số nhớ dai lắm. Hồi xưa bọn bị ấy đặt số này cả. mới ấy, suốt tháng tên '109060' - 6 số cuối mã sinh viên tôi..."
Giọng dần nhỏ xuống. Một chàng nhanh lời: "Đúng tên vì chiều 1m81!"
Trần trừng mắt liếc gạo "Lâu dần thôi, ha..."
"Ha... ha..."
Trong đang ch/ém gió tơi bời, mặt nở nụ cười ngào thẳng Duy. mắt khiến đột ngột dừng chuỗi cười gượng.
"Không sao, bệ/nh này chữa sang "Cho mượn thoại."
Cố do dự mở khóa đưa máy. dùng gửi một bức ảnh mạnh vài cái lên màn trước trả lại.
Cố cầm lấy, định cất túi quần thoáng thấy đó liền đơ người. nhanh c/ắt liếc màn hình. Ngay lập tức, bụm miệng cười ngặt nghẽo ngã vật ghế sofa đỏ phía sau.
"Gì vậy? Cho xem với!" Mấy người phía nhao lên. Họ chạm mặt tấm ảnh to đùng đang làm nền. Trong ảnh, cười duyên dáng dòng đậm: "TẦN SỞ".
Tôi thẳng gương mặt băng Duy, cười "Xem cho nhớ, đúng Duy?"
Mặt tối sầm, giữa lông mày thoáng hiện vẻ ngỗ ngược. Nhưng hiểu bất cúi xuống chiếc bật lửa, khẽ đáp: "Ừ."
Trần và đám há mồm vừa chứng kiến chuyện động trời. vờ vịt tay lên cánh tay "Tôi đổi luôn thoại rồi. Nhớ mở ra từ từ kẻo gi/ật mình đấy."
Cơ dưới tay khựng lại. đồng hồ, nhếch mép: "Muộn về trường đây."
9.
Cố vừa thốt nửa "ừ", đã nhanh xông tới: "Chị dâu đừng về vội! Đến giờ cơm cùng bọn đi!"
Tôi tỏ vẻ do dự: "Không tiện đâu, mấy toàn nam..."
Trần khoát tay: "Có mà Phải Duy?"
Vị "anh Duy" kia ném cho ánh mắt kẻ ngốc. tự hỏi cùng nhiệt độ độ mà ánh mắt lại có thể băng giá đến thế.
Tôi giả bộ khó xử: "Mấy cuộc vui này... thường có mang gái theo không?"
Trần đơ người. Làm có chuyện đó cả lũ đều ế! gãi đầu: là... có mang theo ạ."
Tôi nhón chân thầm bên tai "Vậy theo thỏa thuận tháng, gia mọi hoạt động anh?"
"Không muốn thôi." lạnh bật lửa. lửa lập lòe phản trong mắt đen thăm thẳm.
"Thế người sẽ nghĩ chúng bất hòa Nghĩ thích em? Em đơn phương chịu thiệt à?"
Tôi cố ý thổi nhẹ tai thở dài. Hài thấy khẽ gi/ật mình. Hóa ra vị đại ca trường này... nh.ạy cả.m lắm nhỉ.
Cố nhíu mày: gì?"
Giọng khàn, cố hạ thấp. Khoảng cách gần khiến âm luồng chạy dọc sống lưng.
Trời ơi... đúng đàn ông vô mà khích!
"Lần đi chơi nhớ báo trước chọn hoạt động bị nghi giả vờ cưỡng: "Có "giả" phiền thật!"
Cố "..."
Thấy im lặng, dịu "Anh thấy phiền đúng không? Hay đừng giả vờ nữa... Nói dối càng càng mệt."
"Thôi nói thật sợ..."
"Tao sẽ mỗi ngày, mày tự chọn." ngắt lời. Giọng ngào: đối xử tệ quá."
"Bạn người ta... sao?"
Cố cá mắc cạn. hít sâu, cố giả (dù nghe lạnh cóng): gì?"
Hắn rút thoại bật sáng màn "Tần Sở."
Tên qua hắn... quả thực nghe rất êm tai. bỏ qua khí chất lạnh "cỗ máy đông lạnh đi" này, cười tươi: "Đi nướng nhé?"
Góc Duy:
Tôi tự dưng có gái, dù "giả".
Dù đề xuất thấy kỳ kỳ.
Cô luôn nở nụ cười mía lùi, dịu mèo con. Nhưng luôn khiến có cảm bị dắt mũi.
Như lúc này, cô chớp mắt hỏi: "Bạn người sao?"
Tôi bực bội: Tao đếch Đàn đúng phiền hơn tưởng tượng!
Nhưng đối diện nụ cười ấy, kể cả cô đổi thoại thành thứ ngẩn, chẳng nỡ nổi gi/ận.
Đến ngồi quán nướng, mới chợt nhớ thoáng nhanh nét tinh trên mặt cô lúc nãy - mèo vừa vụng xong.