Tôi quay mặt nhìn lẽ.
Cô dường bối, được thầm:
"Nhưng đẹp trai nuôi sống được ta đâu..."
Tôi bật cười.
Trong lòng Giai và người, xứng tôi.
Trước khi trở trường', thứ duy nhất tiếng chính vẻ ngoài ca'.
Dù cùng nhưng thứ ở 'hoa khôi' mà chính Duy.
Cố bằng con đường thể thao đặc biệt.
Là đỉnh hệ thống giáo dục, viên bình thường khó, nhưng yêu cầu văn hóa viên thể thao lại thấp hơn nhiều.
Điểm số các môn từ khi luôn ở mức bình,
Mấy tháng cậu còn tham gia hai vụ đ/á/nh nhau liên tiếp, toàn thắng áp ít hơn, từ đó leo lên ngôi trường'.
Gia cảnh bình lực tính tốt, giờ lại thêm danh hiệu trường hiếu chiến'.
Ai mà coi cậu bến đỗ tốt chứ?
Học kỳ sau chúng lên năm tư, rời khỏi tháp ngà chở bao năm.
Mà xã hội thực tế lắm.
Nhưng ai hiểu lý đ/á/nh nhau hơn tôi.
Tôi mỉm Giai,
"Gia Gia, tài chính mà."
Cô ngơ chớp chớp mắt.
"Chuyên ngành chúng ngày nào cũng tỷ hệ số rủi ro, giá trị kỳ vọng."
"Nhưng trên đời này, chỉ có tình cảm thể đo lường bằng kỳ chỉ số nào."
"Tôi thích Duy."
"Nếu sau này xuất sắc, vui cho ấy."
"Dù Duy."
Tôi nhớ lại ảnh chàng trai dưới nắng chiều tháng ba, áo khoác phủ lên mặt thoảng mùi th/uốc lá, trong khoảnh khắc xoa dịu an.
"Tôi nhận được offer thực tập từ công đầu hàng năng lực mình, sau tốt nghiệp chắn làm ở đó."
"Theo thu các tiền bối, hoàn toàn có thể nuôi mức sống khá tốt."
Tôi ngại ngùng,
"Gia Gia, thích lắm lắm."
"Tôi muốn ở bên thôi."
Trong lòng thầm thì: "Nếu như... cũng thích tôi."
Biểu cảm Giai chỉ ở ngạc, mà gần đờ đẫn.
Quay lại lên chảy dọc theo đường cơ bụng hormone vọt.
Nhiều xung quanh bắt đầu nhúc nhích.
Tôi Giai, ôm khăn phía Duy.
Góc nhìn Duy:
Trong khi Tần áp cổ cảm giác lạnh nơi thịt.
Cô khóc.
Như có bàn tay nào đó bóp tim chua xót và tức.
Cô đẹp nhất khi cười, ảnh ngày ấy.
1.
Học lực Tần thật... ngạc.
Không bá sao?
Cô bơi tự do, thở, nhất quyết chọn ngửa cổ lên.
"Em cảm giác tràn ng/ực lắm..."
Giọng the thé, đầy e dè.
Tôi đúng thể nghe nói.
"Dùng chân đạp tần chút..."
Cô đôi chân cứng đờ.
Đang định điều chỉnh thế chân cho thì
Cô đột hét lên mèo đuôi.
Giây tung tóe, đôi tay mềm mại siết ch/ặt cổ gương mặt lạnh ngắt cọ má phải.
"Anh đừng! Đừng buông tay!"
Cô hốt.
Khác trong thân mềm mại gần ch/ặt từng centimet thịt chạm có lửa ch/áy.
Lửa bùng lên mắt, th/iêu đ/ốt sợi dây lý trí mong manh.
Tôi đôi chân ấy, thẳng tiến ra bờ.
Cô bình tĩnh lại, ngơ ngác:
"Ơ? nữa à?"
Giọng khàn đặc:
"Hôm ở đây."
Đặt lên tháo kính bơi tạo cung duyên dáng.
Dường cử chỉ đẹp tựa tranh.
"Anh lên à?"
Cô hỏi.
"Anh... đợi chút."
Sợ phát hiện, liếc nhìn.
Môi còn đọng, đỏ mọng càng thêm gợi cảm.
Vết kính bơi in đuôi mắt tạo đóa đào phai.
Nhắm mắt lại.
Ch*t người.
2.
Tôi có chút khác thường Tần Sở.
Và định buông thả.
Mấy ngày Tần hẹn gặp.
Để lời hứa, từ chối hoạt động M/ộ.
Nhưng có trốn được.
Hôm đến tâm bàn phím đặt chạm mặt Tần và bạn cùng phòng.
20 triệu thị, thật vô lý.
Tần mặc váy vàng pastel, để mắt cá chân thon.
Đôi chân đang phía tôi.
"Thật trùng hợp, cũng đi đồ?"
"Ừ."
Đang định cáo lui nói:
"Bạn đâu rồi?"
Ba biến mất.
...
"Anh đuổi bạn đi rồi, vậy đi shopping cùng em. cần công sở cho kỳ thực tập hè."
Cô nghẹo cổ, má phúng phính mắt long lanh.
"Ừ."
Cô bước nhún nhảy vui tươi.
Khóe môi gi/ật giật.
Tất tan biến khi thấy Cầm.
Cô dắt cửa hàng hiệu tiếng, chợt lại kéo tay quay ra.