「Cửa hàng mà còn đắt đỏ. Chúng đi chỗ xem đi~」
Tôi vừa quay theo tay ấy khoác thì thấy cách đó bước.
Cô chuyện với phụ nữ ăn mặc loẹt, hở.
Người mẹ kế tôi, thời là... dì ruột tôi.
Người em gái ruột mẹ đầy nửa khi trèo lên giường chồng bà, dọn nhà ở.
Lại còn khắp nơi phô tình yêu gh/ê t/ởm giữa người.
Mỉa đến tột cùng.
Trần nhìn thấy mình, châm chọc:
「Ồ, phải Duy sao?」
Cô nhìn Tần Sở, điệu mỉa mai:
「Có bạn gái rồi? Học lo học, yêu đương gì? Tương lai tốt nghiệp sao? Chẳng lẽ rồi còn để bố nuôi sao?」
Trần đứa trai hơn một tuổi, luôn tự "thiên chi tử".
Cũng chính vì hắn mà - xử tử với - càng ngày càng xem cái gai trong mắt.
Tôi luôn coi khí, định dắt Tần Sở rời đi thì nghe thấy đắc ý vang lên:
「Thằng Trình Siêu nhà tôi, đến bổng quốc hàng nhận được offer Capital, sắp giới tài chính rồi. Nếu vì dịch đi nước được, nó tài Wall rồi~」
Tôi chẳng thèm nhìn, nhưng bước bước ra dừng lại.
Vì bị Tần Sở kéo lại.
Bàn tay nhắn nắm ch/ặt tay tôi, yếu nhưng định.
Cô nhìn thẳng Cầm, thẳng thắn và nghị thức né tránh.
Cô gái từ từ nhoẻn miệng cười, ngọt ngào ấm áp:
「Dì ơi, trai dì tốt nghiệp trường nào Cháu tài chính, nghiệp ạ~」
Trần bị đổi đột ngột làm rối, ngác đáp:
「Đại F.」
Tiểu nở nụ cười hơn:
「Ồ~ Đại à~」
Âm kéo dài nghe khó chịu, quả nhiên biến sắc.
Chưa đợi lên lời:
「Cháu được Fund, hóa ra dân học.」
Nụ cười gái mềm mại, ngọt mía lùi, tư muốn thân cận.
Trần vốn thích nghe khen trai, hở định đáp lời.
Tiểu cơ hội:
「Còn cháu và Duy sinh viên học.」
「Cháu thì nào ôm bổng quốc gia. bổng với nhau một trời một ạ~」
「À cháu nhận offer từ investment bank rồi.」
Khóe cong lên:
「Nhưng M Capital. hẳn biết M chứ? Quy mô quỹ họ lớn gấp chục lần ấy. Bọn chúng cháu làm thèm công dỏm, gặp bạn bè hổ ch*t.」
Bất chấp xám xịt, vờ chợt nhớ ra:
「Ái chà! ơi, cháu hành dinh M Wall! tài Wall cháu ạ!」
Cô đột nhiên bụm miệng, hoảng hốt:
「Ch*t, dì ơi! Cháu ý trai dì hàng nhái làm công lởm đâu ạ.」
Cô chau mày, thơ:
「Tại bọn giỏi bọn cháu đôi khi biết xã giao mà.」
Trần r/un r/ẩy tức gi/ận.
Tiểu vội bồi thêm câu, an ủi:
「Dì đừng trách anh ấy tại tầm nhìn hạn hẹp nên biết giỏi hơn nhiều lắm! Anh ấy cố ý lừa dì đâu!」
3.
Tôi nhìn chằm chằm tiểu dịu dàng mọi ngày, nhưng lấp gà trống thắng trận.
Sáng long lanh, chờ được khen.
Tôi nhịn được xoa đầu bé:
「Em thắng rồi.」
Trần bị tức đến mức suýt hộc m/áu, bị đám bạn vờ thân kéo đi.
Cô cười mèo vừa ăn no, mãn tột độ.
「Cô ai anh vậy?」
「Mẹ kế.」Tôi trả lời cảm.
Cô đột nhiên nghiêm mặt, điềm đạm:
「Cố Duy, em để tức thôi.」
「Thành tích tất cả.」
「Anh thua ai cả.」
Tôi buồn cười, tưởng thật sinh sao.
Tôi thi bằng tuyển thể thao vì tiếng Anh lẹt đẹt.
Nhưng toán lý hóa toàn đối, cao nhất trong các thí sinh cách đó.
Còn GPA thì cần trượt được, cao làm mệt.
Nhưng nhìn xù lông nhím vệ tôi, giờ cẩn thận an ủi, cảm thấy bức tường phòng thủ trong lòng đổ sập.
Tôi nhìn bé, nhẹ nhàng:
「Ừ.」
4.
Tiểu chợt nhớ điều gì, ngác hỏi:
「Anh Duy, câu cùng anh ý vậy?」
Lúc sợ tấn công Tần Sở, nên chủ động hút hỏa lực:
「Dù múa nào, thừa kế duy nhất tài sản lão tôi. đừng dì ký thuận tiền nhân.」Không ngờ câu tức nghẹn.
Cũng ý muốn.
Đôi lấp lánh:
「Anh ẩn danh sao?」
Tôi nhìn lúm tiền trên má cô, ngọt ngào chủ nhân:
「Bố Trường em thấy không?」
Cố Trường Niên nhưng kinh doanh giỏi thật.
Đôi tròn xoe, má phúng phính vì nhiên muốn... tay vào.
Cô lập tức kéo tay cửa hàng:
「Làm thế?」
Tôi bị hành động đột ngột làm rối.
「M/ua quần áo.」
Giọng vút cao.
「Lúc em đồ sao?」
Tôi càng thêm ngác.
Cô quay đầu, dỗi lẫn chút hí hửng, quyết: