“Vậy thì thi xem ai khiến cậu ấy 'đôi' hơn nhé?”
Tôi suýt ngất xỉu.
Một phần vì h/oảng s/ợ.
Một phần vì thiếu oxy.
Bởi Cao Tinh Châu nghe vậy cũng nghiêng đầu thách thức, giọng khàn khàn lười biếng đáp lại: “Được, thi thì thi.”
Họa vô đơn chí -
Dương Hàng và Bùi Hòa Thạc vừa bước ra từ thang máy đã nghe được đoạn đối thoại.
Người trước cười dịu dàng mà khiến người ta rợn tóc gáy: “Náo nhiệt quá, cho tôi tham gia với nhé, Tiểu Lâu?”
Người sau giả bộ ấm ức, giọng như sắp khóc nhưng ánh mắt tràn ngập hưng phấn: “Học trưởng, sao có thể giấu em chuyện này? A Thạc giỏi xử lý nhất đây này.”
Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, mắt tối sầm.
Một phút sau, tôi bị bịt miệng, hợp lực khiêng vào phòng ngủ tập thể.
Cao Tinh Châu cởi phăng áo ba lỗ khoe cơ bắp cuồn cuộn, tay siết eo tôi ném lên giường: “Đến trước làm trước, tôi đầu tiên.”
Bị hắn kh/ống ch/ế, tôi hoảng hốt đ/á lo/ạn cẳng.
Nhất là khi đường nét cơ bắp rắn chắc kia lọt vào tầm mắt.
“Cao Tinh Châu!”
Bùi Hòa Thạc tháo dải buộc tóc, nghiêng đầu cười khuyên: “Cần gì phiền phức thế? Học trưởng gh/ét tốn thời gian lắm, chi bằng tất cả cùng làm luôn đi.”
Chưa kịp hoàn h/ồn, Cảnh Tứ - kẻ lạnh lùng im lặng bấy lâu - gật đầu phụ họa: “Được, tối nay tôi còn có thí nghiệm.”
Dương Hàng kéo khóa áo, mỉm cười ôn hòa: “Dù không ủng hộ lắm, nhưng sáng mai tôi cũng có họp nhóm. Xếp hàng chắc không kịp.”
Cao Tinh Châu đành bất đắc dĩ nhượng bộ: “Dân khoa học lắm chuyện thật.”
Hắn nắm ch/ặt chân tôi chế nhạo: “Ngoan nào, Tiểu Lâu.”
Tôi giãy giụa vô ích, mồ hôi ướt đẫm: “Không... Không được! Tôi phản đối!”
Dương Hàng ôn tồn vuốt tóc tôi, ép đầu tôi dính vào gối: “Ngoan đi, cậu không có quyền phản đối đâu.”
Tôi lập tức “ngoan” thật - vì bị khóa môi.
Nước mắt giàn giụa, tay đ/ập lo/ạn xạ vào cánh tay hắn.
Nhưng nhanh chóng bị Bùi Hòa Thạc nắm ch/ặt tay, nũng nịu: “Học trưởng, cho em mượn tay nhé~”
“Không!” - Tôi gào thét trong im lặng.
Cảnh Tứ khóe môi nhếch lên: “Vậy chỗ tốt còn lại để tôi.”
Cao Tinh Châu quắc mắt: “Không được!”
Nhưng khi tôi giãy thoát khỏi hắn, Cảnh Tứ cười lạnh: “Tiếc quá, cậu ấy không muốn thế.”
Hắn quỳ cạnh giường, tháo dây lưng.
...
Khi bọn họ đồng loạt tiến công, ánh mắt tôi trống rỗng.
Đến nửa chừng, tay tôi đã r/un r/ẩy.
Bùi Hòa Thạc liếm khóe mắt tôi: “Đừng khóc, học trưởng.”
Nhưng tay hắn vẫn không ngừng “b/ắt n/ạt” tôi.
Tôi mờ mịt nhận ra mình đã mất khả năng nghe tr/ộm tâm tư.
Khản giọng van xin: “Đừng... nữa...”
Nhưng chỉ khiến họ càng hăng say.
Tôi như bánh phô mai tan chảy, bị nhào nặn thành những chiếc bánh su kem ngọt ngào suốt đêm dài.