Tội Nguyên Thủy Của Hắn

Chương 5

11/06/2025 18:40

Anh cười gượng gạo, tôi chẳng biết nói gì lúc này. Anh bước lại gần đặt tay lên trán tôi: "Em sốt à?"

Mũi tôi chợt cay cay, tôi nắm lấy tay anh: "Em không biết Đào Đào dị ứng sữa, con bé bảo ngày nào cũng uống nên em m/ua cho..."

Lâm Đông Thần búng nhẹ má tôi: "Anh biết tính em mà, Đào Đào đã qua cơn nguy rồi, đừng lo nữa."

Trái tim tôi như được hồi sinh. Anh vừa đi về phía bếp vừa dặn: "Anh m/ua đồ sáng rồi, em nhớ ăn đi."

Sau khi thay đồ, anh lại chuẩn bị đến bệ/nh viện. Dạo này Đào Đào quấn anh lắm, lúc nào cũng đòi ở bên bố.

Đứng trước cửa nhà xỏ giày, anh chợt khựng lại. Tôi ngước nhìn thì anh vẫn quay lưng, giọng trầm xuống: "Viên Hi... dạo này... em đừng đến viện nữa nhé."

Cánh cửa đóng sầm. Tôi đờ đẫn ngồi thừ bên mâm cơm sáng.

10

Lâm Đông Thần càng ngày càng vắng nhà. Trên QQ của Khang Tinh Tinh chi chít ảnh anh chơi cùng Đào Đào. Nhìn nụ cười rạng rỡ của anh trong ảnh, liếc sang lọ th/uốc axit folic phủ bụi đầu giường, lòng tôi chua xót. Có lẽ anh đã chẳng còn mong đợi đứa con chung với tôi nữa rồi.

Anh không nhắc tôi uống th/uốc, chẳng quan tâm tôi ăn uống tập luyện như trước. Lâm Đông Thần tựa cát nắm trong tay, đang dần tuột khỏi tôi. Tôi bất lực nhìn anh xa dần, chỉ còn biết lặng lẽ theo dõi anh qua những bức ảnh của người cũ.

Trời đổ mưa như trút nước. Tôi co ro trong chăn, từng cơn sấm rền vang khiến ký ức tuổi thơ ùa về. Năm lên bốn, có lần nửa đêm tỉnh giấc giữa căn phòng tối om, tôi khóc thét hai tiếng đồng hồ trong cơn hoảng lo/ạn. Từ đó mỗi khi mưa giông, tôi lại run như cầy sấy.

Đèn phòng bật sáng. "Vợ ơi." Giọng anh vang lên sau lưng. Tôi choàng dậy ôm ch/ặt lấy anh, nước mắt giàn giụa. Bao uất ức dồn nén bỗng hóa thành nỗi tủi thân vô hạn.

"Anh... em sợ lắm..." Giọng tôi nghẹn ngào. Sợ những cơn mưa dữ dội. Sợ khoảng trống vĩnh viễn nơi vòng tay này.

Cằm anh khẽ chạm trán tôi: "Có anh đây rồi mà." Hơi ấm quen thuộc khiến tôi bình yên trở lại. Đột nhiên anh cười khúc khích: "Người anh ướt hết rồi, để anh đi tắm kẻo em cảm."

Lúc anh thò đầu ra đòi khăn tắm, những giọt nước lăn dài trên cơ bắp cuồn cuộn khiến mặt tôi đỏ bừng. "Em vào tắm chung không?" Anh trêu chọc. Tôi hất khăn vào người anh rồi chui vào chăn.

Ánh đèn ngủ vàng mờ ảo. Vòng tay anh siết ch/ặt từ phía sau, hơi thở nồng nàn phả vào gáy: "Nhớ anh không?" Tôi lặng im, hình ảnh Khang Tinh Tinh hiện về khiến lồng ng/ực nhói buốt.

Những nụ hôn mê đắm dọc theo cổ khiến tôi mềm nhũn. Lần này anh cuồ/ng nhiệt khác thường. Đúng lúc then chốt, chuông điện thoại vang lên. Tôi nắm ch/ặt cổ tay anh, giọng đanh lại: "Không được đi!"

"Đào Đào đang ốm, em thông cảm cho con bé đi mà." Anh xoa đầu tôi dỗ dành. Tôi buông tay, nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, nước mắt rơi không thành tiếng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm