Tuy nhiên, các ngự y thường than thở với ta rằng, nếu không phải do bản thân nàng kiên cường, thì đã chẳng thể sống đến hôm nay. Nàng đã chịu quá nhiều khổ đ/au.
Ta vừa cười vừa đón A Nam vào trong. Có lẽ do nắng ngoài trời quá gắt, gương mặt A Nam ửng đỏ, lại thêm nét mặt tròn trịa bẩm sinh, trông như trẻ con, vô cùng đáng yêu.
Nàng đặt bánh lên bàn rồi cầm một miếng đút cho ta. Bánh A Nam làm vị nhạt nhưng nhân đầy ắp, tựa như tính cách giản đơn mà kiên nghị của nàng. Thấy ta mệt mỏi nhiều ngày, nàng để ta gối đầu lên đùi, nhẹ nhàng xoa bóp trán và mắt. Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp áp vào má khiến ta vô cùng khoan khoái.
Chẳng biết mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, chỉ thấy giấc ngủ này thật sâu. Khi tỉnh dậy, thấy A Nam đang yên lặng gục đầu bên giường, khuôn mặt ch/ôn sâu trong cánh tay, ngủ ngon lành. Ta không nén nổi xoa đầu nàng, tự hỏi vì sao trong lòng dâng lên xúc cảm muốn che chở nàng.
Ta đã đ/á/nh giá quá cao năng lực tác chiến của Tề quân, lại xem thường tốc độ hành quân của Sở quân. Khi chúng ta chuẩn bị viện trợ Tề quốc, Sở quân đã đ/á/nh tới biên giới Yên quốc, tình thế cực kỳ nguy cấp. Bất đắc dĩ phải thay đổi kế hoạch: án binh bất động dụ địch thâm nhập, đợi nắm được địa hình có lợi mới nhất tề tiến công tiêu diệt.
Sau cùng chọn Đông Sơn làm điểm quyết chiến. Nhưng Đông Sơn cách Yên cung quá gần, phải khẩn trương sơ tán toàn bộ người dân. Việc xảy ra đột ngột, ta đành cùng Cố An dẫn đội quân nhỏ ứng c/ứu.
Trong Yên cung hỗn lo/ạn, Thái hậu và các Thái phi đã an toàn rút lui, nhưng chúng ta mãi không tìm thấy Vân Hy và A Nam. Trời dần tối sầm mà vẫn không thấy bóng dáng hai người. Đột nhiên Cố An nghiêm mặt ra hiệu im lặng, không khí trở nên căng thẳng: tiên phong Sở quân đã áp sát.
Mọi người ẩn nấp vào vị trí, quyết định do thám tình hình địch trước. Sở quân dồn các cung nữ thái giám không kịp chạy vào sân viện, tướng lĩnh tra hỏi tung tích Yên quân. Tất cả ôm đầu ngồi xổm nhưng không ai phản bội. Không moi được thông tin, chúng cho lục soát cung điện tìm thành đồ, chẳng mấy chốc đã phát hiện.
May thay ta đã thay đổi chiến lược nên không tổn hại. Khi Sở quân mở bản đồ, bỗng có nữ tử từ đám đông xông ra gi/ật lấy, đi/ên cuồ/ng nhai nuốt vào bụng. Dưới ánh đuốc, ta nhận ra đó chính là A Nam.
Hành động của A Nam khiến tướng Sở nổi gi/ận đùng đùng, hắn đ/ấm mạnh khiến nàng ngã sóng soài. Tiếng t/át vang khắp sân viện. Tay ta siết ch/ặt đến đ/au, nhưng lý trí nhắc nhở không được hành động hấp tấp. Phía sau ta là giang sơn tổ tông dày công gây dựng, là sinh linh vạn dân Yên quốc, không cho phép sơ suất dù nhỏ. Dù tim đ/au thắt, ta vẫn phải nén lòng.
Sở quân chuyển hướng tìm ki/ếm phụ nữ ăn mặc lộng lẫy. Chẳng mấy chốc Vân Hy bị lôi ra. Tướng Sở nhìn nàng nở nụ cười á/c ý. Đúng lúc đó, A Nam r/un r/ẩy đứng dậy, xô ngã lính Sở, che chở Vân Hy sau lưng.
Khóe miệng A Nam dính m/áu, vai run nhè nhẹ. Nàng quay lưng nên ta không thấy biểu cảm, nhưng biết rõ: khi bảo vệ Vân Hy, thực chất nàng đang bảo vệ ta. Nàng tưởng ta còn yêu Vân Hy, không nỡ thấy ta đ/au lòng nên không muốn Vân Hy tổn thương. Ta nhớ lời ngự y: nàng đã chịu quá nhiều bể khổ.
Cũng vì thế, chỉ cần người khác đối xử tốt chút, nàng đền đáp gấp trăm lần. Nàng luôn che chở người khác mà không biết mình cũng cần được bảo vệ. Nàng cố gắng chiều lòng thiên hạ sợ bị bỏ rơi, nào biết rằng gặp đúng người, chỉ cần đứng đó làm chính mình là đủ.
Nhìn A Nam bị xô ngã, co ro ôm đầu tránh những cú đ/á đ/ấm, ta chợt nhớ buổi trưa hôm ấy, nàng yên tĩnh ngủ say bên giường. Ta không kìm nén được nữa.
Đúng lúc định lao ra c/ứu, Cố An đã xông lên trước, đ/ao quang lóe lên, đầu tướng Sở lăn xuống đất. Ta dẫn quân xông vào tác chiến. Ôm A Nam đầy m/áu trong tay, nàng chỉ mỉm cười yếu ớt rồi chỉ tay về phía Vân Hy, tay buông thõng vô lực. Ta siết ch/ặt nàng vào lòng, thì thầm bên tai từng chữ: Từ nay về sau, ta chỉ cần nàng bình an.
Năm Nguyên Hựu thứ năm, quân ta tiêu diệt phần lớn Sở quân xâm lược, ch/ém hơn trăm tướng địch, sử gọi là Đông Sơn chi dịch. Từ đó binh sĩ khí thế ngút trời, thừa thắng truy kích như chẻ tre, chiếm được đại bộ phận Tề quốc, mở rộng thế lực Đại Yên.
Chiến tranh tàn khốc hơn tưởng tượng. Cảnh vợ lìa con mất, nhà tan cửa nát diễn ra hàng ngày trước mắt. Nhưng ta không có lựa chọn. Ta có quốc gia cần bảo vệ, có người cần che chở. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, vì họ, ta buộc phải học cách tà/n nh/ẫn. Thời đại sinh tử không cho phép ta sai một ly.
Về sau, ta liên tiếp xúi giục Tấn, Hàn, Ngụy khai chiến với Sở quốc, nhân lúc hai bên suy yếu mà mở rộng lãnh thổ. Từ đó Sở quốc tổn thương nặng nề, không còn bắc tiến. Đại Yên cuối cùng trở thành bá chủ phương bắc, cùng Sở quốc hình thành thế chân vạc nam bắc phân tranh.