“Sao mày có thể rẻ rúng đến thế?!”
Cả buổi tiệc đột nhiên chìm vào im lặng.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi chẳng cảm thấy x/ấu hổ, giới quý tộc b/án rẻ hôn nhân, một lần b/án là cả đời.
Tôi chỉ b/án một thời gian ngắn.
Ai có tư cách kh/inh ai...
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, đột nhiên một vòng tay ôm lấy tôi, giọng lười biếng đầy bất cần: “Liên quan gì đến mày? Tao thích.”
Tạ Trường Ý.
Hắn nhướng mày, ánh mắt đầy kh/inh miệt, cười ngạo nghễ: “Trò chơi tình ái của đôi ta nào liên quan đến mày mà phán xét.”
Thẩm Dụ Chu sắc mặt càng thêm khó coi, định nói thêm điều gì thì Tạ Trường Ý nâng ly rư/ợu chạm vào ly của hắn: “À suýt quên, hôm nay tao và Sầm Nhất đến đây để chúc mừng ngày đính hôn của mày.”
Tôi cũng cầm ly rư/ợu, cười nhạt chạm ly: “Bách niên giai lão.”
Thẩm Dụ Chu thân hình run nhẹ, mặt tái xanh, ly rư/ợu trong tay mãi không uống.
Không uống thì sao?
Vẫn không quay đầu được.
29
Tôi tự nhận hôm đó mình đã ứng xử khéo léo và đàng hoàng, nhưng không hiểu sao về nhà Tạ Trường Ý lại gi/ận dữ.
Hắn nhíu mày hỏi đi hỏi lại: “Sầm Nhất, sao em không tức gi/ận?”
“Sao em lại cười?”
“Ngày xưa em đâu như thế.”
Tôi im lặng.
Cuối cùng, Tạ Trường Ý lắc đầu: “Sầm Nhất, anh cảm thấy em xa lạ quá.
“Em như vậy thật vô vị.”
30
Nhưng Tạ Trường Ý ơi, làm sao em có thể không thay đổi?
31
Thuở nhỏ, mẹ và bố luôn bận rộn.
Những lúc họ ở nhà, phần lớn là cãi vã.
Khi tôi mon men đòi một cái ôm, họ nhìn tôi bằng ánh mắt mệt mỏi đầy chán gh/ét, cuối cùng gào lên bảo bảo mẫu đưa tôi đi.
Tôi cố làm đứa trẻ ngoan.
Họ có vẻ hài lòng, rồi càng yên tâm không về nhà.
Vì đứa trẻ ngoan sẽ tự biết chăm sóc bản thân.
Sau này tôi không làm đứa trẻ ngoan nữa.
Tôi như con nhím.
Nhím không được yêu, nhưng có được sự chú ý.
Họ bắt đầu về nhà xử lý đứa con “có vấn đề”.
Tôi vui.
Tôi không sợ họ thất vọng, không sợ họ gh/ét bỏ, chỉ sợ không được gặp họ.
Nhưng rồi.
Khi họ thấy tôi đã hư hỏng vô phương, họ bỏ mặc.
Tôi tình cờ nghe được lời của Triệu nữ sĩ: “Hư thì hư vậy, dù sao nhan sắc cũng ổn, môn đăng hộ đối cũng được.”
Hôm đó tôi khóc tìm Thẩm Dụ Chu, mưa tầm tã, hắn gi/ật mình trước vẻ thảm hại của tôi, rồi ôm tôi nói: “Đừng khóc.”
“Không sao, có anh đây.”
Sau này khi tôi không còn là tiểu thư Khương gia, hắn cũng biến mất.
Kỳ thực những năm qua tôi đã tự an ủi bản thân, chấp nhận.
Không có tình yêu thì sao? Tôi có rất nhiều tiền.
Họ vốn dĩ vô tâm, chẳng yêu thương đứa con nào.
Nhưng sao họ có thể quay sang nâng niu Khương Diểu?
Sao khi tôi đứng trước song thân, họ vẫn không nhìn thấy tôi?
Nhìn những con người này, nhìn những năm tháng này.
Sao tôi sống mà chẳng có gì trong tay?
Có phải tôi sinh ra không xứng đáng được yêu?
Nên Tạ Trường Ý ơi, làm sao em không đổi thay?
Tình cảm nhất thời của anh, em nên tin thế nào đây?
32
Thôi, chuyện này không quan trọng.
Không tiền nói gì đến yêu.
33
Tôi đang định thể hiện tốt trước mặt Tạ Trường Ý, nào ngờ hắn xuất ngoại xử lý công việc.
Tôi kinh ngạc, hóa ra Tạ Trường Ý thật sự có làm việc.
Trời sập rồi, sao chỉ mình tôi là đồ vô dụng.
Năm ngày sau khi hắn đi, tôi buồn chán quyết định đi shopping.
M/ua thì không m/ua nổi, ki/ếm tiền khó thế này.
Nhìn qua coi như đã m/ua.
Không ngờ gặp Thẩm Dụ Chu và Khương Diểu.
Thẩm Dụ Chu dường như đăm chiêu, giữa chân mày phảng phất u uất, Khương Diểu thì cười nói vui vẻ, khoác tay Thẩm Dụ Chu đầy quý phái, đã toát lên vẻ cao sang khó với.
Ch*t ti/ệt, sao có người sinh ra đã hợp làm tiểu thư.
Cảnh tượng quá chói mắt, tôi quay lưng bỏ đi.
“Sầm Nhất.”
Giọng Thẩm Dụ Chu.
Tôi bước tiếp. Mặc kệ, lúc cần tôi sẽ giả đi/ếc.
Tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo, cổ tay bị nắm ch/ặt, tôi đành dừng lại, nhìn người sau lưng: “Có việc gì?”
Khương Diểu vẫn đứng đó mà.
Thẩm Dụ Chu buông lỏng tay.
Rồi lại siết ch/ặt hơn.
“Em thật theo Tạ Trường Ý?”
“Một tháng mười triệu?”
Biết rồi còn hỏi làm gì.
Bất chấp người qua lại, Thẩm Dụ Chu vốn phong độ giờ đỏ mắt hỏi: “Nếu em nhất định phải tự rẻ rúng.”
“Thì về với anh.”
“Anh cho em gấp đôi.”
Tôi cười khẩy: “Em cũng có ranh giới đạo đức.”
Thẩm Dụ Chu mặt không đổi sắc: “Gấp năm.”
Ừm, ranh giới đạo đức của tôi trước tiền tài thật mong manh.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nắm tay hắn: “Được, giờ ta đi ký hợp đồng trước, không thì anh phát lời thề đ/ộc cũng được.”
Thẩm Dụ Chu thoáng ngơ ngác: “Em không ngại sao?”
“Dù anh và Khương Diểu đã đính hôn.”
Khương Diểu đã theo kịp, giờ sắc mặt khó coi khôn tả.
Nhưng cô ta không ngăn cản.
Tôi thắc mắc: “Các người không ngại mối qu/an h/ệ méo mó này, em ki/ếm tiền ngại gì.
Thẩm Dụ Chu ôm chầm lấy tôi: “Vậy tốt.”
Lạ thật, sao tôi thấy khó chịu đến buồn nôn.
Tạ Trường Ý ôm tôi cũng không thấy thế.
Nhưng đây là gấp năm lần.
Tôi bóp cổ mình.
Ch*t cũng không được nôn.
34
Đang chuẩn bị đi ký hợp đồng với Thẩm Dụ Chu, đột nhiên nhận tin nhắn Tạ Trường Ý: “Ở đâu?”
Tôi: “Xin lỗi, quên báo em đuổi việc anh rồi.”
Tạ Trường Ý: “?”
Nhưng không hiểu sao, dù không nói chỗ, nửa tiếng sau hắn vẫn xuất hiện.
Hắn nắm ch/ặt tay tôi đang định ký, giọng run run: “Sầm Nhất, em dám...”
Tôi thở dài: “Em không muốn, nhưng hắn trả nhiều quá.”
Tạ Trường Ý liếc Thẩm Dụ Chu, gằn giọng: “Gấp năm thì sao? Anh cũng trả gấp năm!”