「Anh và cô ta còn phải chịu sự lên án của đạo đức, bị người đời chỉ trích!」
Thẩm Dụ Chu cười lạnh: 「Có tốt đẹp gì với anh? Cũng chỉ là làm chim hoàng yến trong lồng son.」
Anh ta quay sang nhìn tôi: 「Tôi biết đúng là đã làm khổ cô, tôi sẽ đền gấp mười lần, cô theo tôi đi.」
Anh cũng đi/ên rồi.
Nhưng đi/ên hay lắm, đi/ên đúng lúc!
Tôi đầy mong đợi nhìn về Tạ Trường Ý.
Chờ đợi mức giá cao hơn được đưa ra.
Tạ Trường Ý khẽ dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi: 「Sầm Nhất, em biết đấy.」
「Anh chưa bao giờ muốn em làm chim hoàng yến của anh.」
「Nếu em muốn, em có thể trở thành bạn gái, vợ của anh bất cứ lúc nào.」
Tôi sững người.
Chơi lớn vậy sao?
Thẩm Dụ Chu đột nhiên biến sắc: 「Anh định cưới Sầm Nhất?」
「Anh không rõ hoàn cảnh hiện tại của cô ấy sao?」
「Bác Tạ đã biết chưa?」
Tạ Trường Ý không nhìn anh ta, ánh mắt dán ch/ặt vào tôi: 「Những chuyện đó có quan trọng gì.」
「Sầm Nhất, anh yêu em, dù em ngang ngược hách dịch, tay trắng, anh vẫn sẽ yêu em.」
「Nếu em không thích anh,」 giọng anh chùng xuống, thoáng chút thất vọng, 「thì em hãy thích tiền của anh đi. Anh rất giàu.」
Thẩm Dụ Chu phản ứng dữ dội hơn cả bản thân tôi: 「Tạ Trường Ý, anh quên mất trách nhiệm trên người mình rồi sao?」
「Gia thế chúng ta, hôn nhân nào do tự mình quyết định được?」
Tạ Trường Ý lạnh lùng liếc anh ta: 「Xin lỗi, gia tộc Tạ không cần dựa vào hôn nhân để duy trì giàu sang.」
「Nếu anh cần hôn nhân liên minh để giữ gia tộc, chỉ chứng tỏ năng lực anh kém cỏi.」
Thẩm Dụ Chu mặt trắng bệch.
Còn tôi: 「Muốn nói chuyện tình cảm cũng được.」
「Nhưng đó là giá khác.」
35
Tôi tưởng Tạ Trường Ý nghe xong sẽ nổi gi/ận.
Không ngờ anh bật cười: 「Có thể thương lượng là được.」
「Nếu thật sự dùng tiền m/ua được tình cảm của em.」
「Thì anh cầu còn không được.」
Haha, lại thêm một kẻ đi/ên.
36
Tôi không ký hợp đồng mới với Tạ Trường Ý.
Không hiểu sao, khi anh đột nhiên không giấu diếm tình cảm, nhiệt thành đối diện tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn chạy trốn.
Chạy trốn khi còn đang được yêu.
Nhưng anh cho quá nhiều, tôi lại không nỡ rời đi.
Hai cảm xúc này giày vò tôi, cuối cùng tôi quyết định không tự hành hạ mình nữa, để người khác khổ sở.
Tôi kể suy nghĩ với Tạ Trường Ý.
Người đàn ông phóng khoáng thường ngày đột nhiên nghiêm nghị: 「Không được chạy.」
Tôi không trả lời, hỏi anh: 「Tạ Trường Ý, trước đây anh luôn nói em thay đổi.」
「Anh không phải rất gh/ét em hiện tại sao?」
Tạ Trường Ý nhíu mày, thở dài: 「Anh gh/ét việc em kìm nén bản thân, chịu đựng, không được là chính mình.」
「Anh thích nhìn em ngang tàng tự tại.」
Anh ôm lấy tôi: 「Sầm Nhất, không sao cả, dù em không là tiểu thư Khương gia, em vẫn có thể làm Sầm Nhất.」
「Nếu không có ai che chở, không có thân phận làm bệ đỡ, khi em chưa tự đứng vững, anh sẽ là người đó.」
「Em cứ phóng khoáng ngang tàng, gây chuyện, anh sẽ lo.」
Anh lau khóe mắt tôi: 「Nhưng nếu em quyết định hiền hòa như bây giờ, anh vẫn yêu em.」
「Trước khi em đủ dũng khĩ yêu người, anh vẫn ở đây.」
Tôi bật khóc nức nở.
37
Sau này tôi dọn khỏi Tạ gia, dùng tiền Tạ Trường Ý cho đầu tư vào các phim ngắn.
Tôi đóng vai nữ phụ đ/ộc á/c trong từng phim.
Đã quá!
May mà tôi đủ đ/ộc để diễn.
Vận may, đa phần đều nổi tiếng.
Cho đến khi nam chính một phim tỏ tình.
Tôi từ chối nhiều lần không được.
Anh ta nói: 「Tôi hiểu, con gái thường thử lòng người bằng cách từ chối.」
Hừ, tức quá tôi nhân diễn cảnh t/át anh ta hai cái.
Nhưng anh ta: 「Tôi hiểu, em sợ người khác nhìn ra nên mới đ/á/nh mạnh thế.」
Ơ, chúng ta có qu/an h/ệ gì đâu.
Hôm sau diễn viên nam đó biến mất.
Không một lời.
Tôi nhắn: 「Đừng để tình cảm ảnh hưởng công việc. Hủy ước phải bồi thường.」
Không ngờ anh ta chuyển tiền ngay.
Giá mà có nhiều người vô trách nhiệm thế này.
Đang loay hoay tìm diễn viên mới, đạo diễn gọi báo có người nhận.
Tôi hớn hở chạy về trường quay.
Nhìn thấy.
Tạ Trường Ý.
Anh mỉm cười: 「Nữ chính của anh, chào em.」
38
Tạ Trường Ý đợi tôi hai năm.
Đợi đến khi tôi tỏa sáng, cứng rắn.
Anh thấy đã đến lúc.
Anh đến tìm tôi, ánh mắt căng thẳng: 「Em đã nhận ra mình rất yêu anh chưa?」
Tôi trầm ngâm.
Tạ Trường Ý nín thở.
Tôi bật cười: 「Một chút.」
39
Hôm tôi và Tạ Trường Ý kết hôn, Thẩm Dụ Chu cũng đến.
Anh ta mặc vest sang trọng, người không biết tưởng anh ta là chú rể.
Tạ Trường Ý mặt đen kịt.
Nhưng cuối cùng Thẩm Dụ Chu chỉ đứng xa nhìn tôi, không bước tới.
Khương Diểu cũng đến.
Ánh mắt phức tạp, cô chỉ nói: 「Chúc phúc em.」
Tôi cười: 「Cũng sắp đến lượt chị.」
Cô thở dài: 「Mong vậy.」
Đám cưới Khương Diểu và Thẩm Dụ Chu hoãn nhiều lần, vừa định lại sau nửa năm.
Tạ Trường Ý lạnh giọng: 「Hắn vẫn chưa từ bỏ.」
「Chúng ta kết hôn xong hắn sẽ cưới Khương Diểu ngay.」
Nhưng không ngờ, ba tháng sau đám cưới tôi, Thẩm Dụ Chu hủy hôn.
Ông Thẩm nổi trận lôi đình, nhưng không động được hắn khi hắn nắm hết quyền hành.
Dù vậy, hắn không dễ dàng.
Tôi không quan tâm.
Cuối cùng cũng là người xa lạ.
Thẩm Dụ Chu nhắn tôi đêm khuya: 「Không kịp nữa rồi, phải không?」
Tôi không hồi âm.
Vớ vẩn.
(Hết)
Ngoại truyện - Khương Diểu
Tôi biết bố mẹ yêu tôi, nhưng trong những đêm đói rét, tôi ước giá bố mẹ mình giàu có.
Tôi khổ quá, đến mức khi được Khương gia nhận về, tôi chẳng lưu luyến gì.