Bình thường, thi thoảng tôi lại thấy những bài viết có tiêu đề liên quan đến "Thẩm Cận Hằng", trước đây tôi đều lờ đi. Không ngờ một ngày nào đó, chính tôi lại trở thành nhân vật chính của những bài đăng kiểu này.
"Lúc đó em đang ở hiện trường, Thẩm Cận Hằng đích thân đến đón cô ấy tan học!! Trước giờ bạn gái nào của anh ấy được đối xử như vậy chứ!"
"Em không tin, sao Thẩm Cận Hằng lại thích kiểu con gái ngoan hiền thế này?! Nhìn anh ấy là biết chơi bời phóng khoáng, thích mấy cô gái cá tính."
"Dân thể thao hay thay bạn gái lắm, mười người thì chín kẻ bạc tình, người hiểu thì biết. Mấy người đừng ngày ngày rảnh rỗi đăng mấy bài vô nghĩa như này, chán lắm biết không?"
Chỉ trong một bài đăng ngắn, đủ mọi ý kiến trái chiều. Một kẻ vô danh như tôi mà cũng có ngày bị đưa vào bài đăng kiểu này. Thật sự mệt mỏi.
Trên WeChat, Thẩm Cận Hằng vẫn như mọi khi. Anh ấy nhắn tin cho tôi: "Cưng, đừng gi/ận anh nữa, chuyện hôm nay anh thật sự không cố ý, thật đó. Nếu em còn gi/ận, ngày mai anh để em đ/ấm hai quả." Cuối tin còn kèm tiếng hôn. Đoạn âm thanh tôi từng nghe đi nghe lại, giờ nghe vẫn... rất dịu dàng, nhưng tại sao lại là anh ta! Thẩm Cận Hằng! Liệu Thẩm Cận Hằng thật sự bị rối lo/ạn đa nhân cách chăng...
10.
Hôm sau tôi đến căng tin ăn trưa. Vừa bước vào, đang tìm chỗ ngồi. Tôi mới lấy một chén cơm thì cảm thấy sau lưng có bức tường người. Quay lại, nghe vài tiếng "Chị dâu!" vang lên không dứt. Khung cảnh này làm tôi hoảng. "Không phải đâu, mọi người nhầm rồi." Mấy chàng trai cao lớn lực lưỡng này, giọng nói ai cũng vang như chuông. Một chàng nhuộm tóc đỏ lên tiếng: "Không, chị dâu đừng khiêm tốn, hãy tin là chính mình đi." Chẳng biết nói gì, liệu có ai bình thường ở đây không. Nhưng chắc Thẩm Cận Hằng không đi cùng họ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ quay người lại, thấy hình xăm trên xươ/ng quai xanh anh chàng, đưa mắt lên là đôi mắt đuôi dài: "Cưng." Đứng quá gần, tim tôi đột nhiên lỡ nhịp. Thẩm Cận Hằng: "Lát nữa qua ngồi cùng bàn anh nhé." "Không cần đâu, em tự tìm chỗ ngồi." Nói xong, tôi vội vã bước về quầy lấy đồ. Đến lúc thanh toán, máy quẹt thẻ báo "Số dư không đủ" vang lên chói tai. Tôi lặng lẽ lùi lại, định nạp tiền. "Dùng thẻ anh." Thẩm Cận Hằng nói, không cho tôi kịp phản ứng, lập tức quẹt thẻ giúp. "Còn muốn gì nữa không?" "Em xem đã..." Tôi còn tâm trí đâu mà nhìn món ăn, liếc nhanh qua quầy: "Tạm vậy đi." Anh nhìn khay đồ ăn của tôi: "Ít thế sao đủ?" Nói rồi, Thẩm Cận Hằng bảo: "Chú ơi, cho em cưng nhà cháu một đùi gà muối." Bác cấp dưỡng đặt lên khay tôi một đùi gà to, "Được thôi." "Thêm món này nữa." "Ừ." Thế là khay tôi bỗng dưng có thêm hai ba món, đầy ắp sắc màu. "..." Bác cấp dưỡng cười khì: "Chàng trai này biết chiều vợ thật đấy." Thẩm Cận Hằng cũng không khách sáo, đáp: "Đương nhiên phải chiều chứ."
11.
"Nào nào, chị dâu ngồi đây." Chẳng mấy chốc, tôi bị mấy người này sắp xếp ngay ngắn ngồi đối diện Thẩm Cận Hằng. Rồi họ tự giới thiệu bản thân. Đông người quá, tôi chỉ nhớ hai người, chàng tóc đỏ tên Hà Đông Lương, còn người c/ắt tóc cua có vết s/ẹo cạnh mắt là Ngô Giang. Toàn là đàn ông. Khoa ngoại ngữ tôi học nữ nhiều nam ít, đàn ông là giống loài cực kỳ hiếm. Vậy mà giờ đây tôi như bị ép lên Lương Sơn Bạc, xung quanh toàn hảo hán lưng hổ vai gấu. Hà Đông Lương nói: "Chị dâu đừng ngại, đừng thấy bọn em trông vậy mà bình thường bọn em rất kính già yêu trẻ, hay giúp đỡ người khác." Tôi gượng gạo: "Vậy thì tốt quá." Anh ta càng hào hứng: "Đặc biệt là anh Hằng nhà em, bình thường dẫn bọn em làm việc tốt suốt, mấy hôm trước ký túc xá bọn em dưới sự lãnh đạo của anh Hằng vừa được bình chọn là ký túc xá xuất sắc đó." Thẩm Cận Hằng không phủ nhận, còn "ừ" theo. Tôi: "Ồ, giỏi thật, nhưng cái này có đáng tự hào không?" "Sao lại không đáng chứ?" Giọng chàng trai có vết s/ẹo ở mắt vang lên suýt làm tôi gi/ật mình. Thẩm Cận Hằng bảo anh ta: "Ngô Giang, nói nhỏ thôi." Rồi vỗ nhẹ lưng tôi: "Đừng làm em cưng nhà anh sợ, cô ấy nhát lắm." "Em đâu có nhát." Hà Đông Lương: "Phải rồi, nếu chị dâu nhát thì sao chinh phục được anh Hằng nhà em chứ." "Ha ha ha ha." Đợi họ cười xong, tôi nhớ lại lời họ nói trong ngõ hôm trước, dũng cảm hỏi Thẩm Cận Hằng: "Thẩm Cận Hằng, hôm đó anh nói chuyện đa nhân cách, thật hay giả vậy?" Thẩm Cận Hằng khẽ dừng tay: "Cái đó đương nhiên là..." — "Giả thôi." "..." Tôi bực bội ngay. Tối qua tôi còn nghiêm túc suy nghĩ khả năng anh bị đa nhân cách, và cân nhắc phương án chỉ yêu một nhân cách của anh. "Em biết ngay mà, lại lừa em nữa." Anh nhìn thẳng mắt tôi: "Ừ, để dỗ em đó." Anh nói dịu dàng thế, không chút ngạo nghễ thường ngày, nghe tim tôi bồi hồi. Nói xong anh lại cười: "Nhưng sao em dễ bị lừa thế?" Tôi nổi gi/ận: "Em chỉ hỏi cho vui thôi, anh mới dễ bị lừa!" "Đúng đấy," Thẩm Cận Hằng không phủ nhận, cười khẽ: "Nếu anh không dễ bị lừa, sao để em lừa được?" Chà. Sao người này còn giành phần chủ động thế. Hà Đông Lương lập tức phụ họa: "Phải phải, đừng thấy anh Hằng trông vậy mà anh ấy dễ bị lừa lắm." Thẩm Cận Hằng liếc anh ta. Hà Đông Lương nhanh trí thêm: "Nhưng dù anh Hằng dễ bị lừa, anh cũng chỉ để chị dâu lừa thôi!! Chỉ mong được lòng chị dâu, đầu bạc răng long không rời xa." ... Cậu còn khá có học thức đấy.
12.
Đồ ăn nhiều quá, tôi ngồi như trên đống lửa mà ăn. Cúi đầu ăn cơm, khuôn mặt ngạo nghễ của Thẩm Cận Hằng khi gần khi xa, thi thoảng anh còn nhìn tôi. Tim tôi như bị anh nắn bóp, lúc thắt lúc chùng, chỉ biết cắm cúi ăn hết sức, cuối cùng: "Thẩm Cận Hằng, em ăn xong rồi." Vừa dứt lời, mấy chàng trai xung quanh đồng loạt nhìn tôi cười. Khiến tôi hoang mang, câu nói này có gì sai sao? "Cái này buồn cười lắm hả?" Thẩm Cận Hằng sầm mặt. Ngay lập tức, mọi người như thắng gấp, ngưng cười. Tôi không hiểu: "Cái gì vậy Thẩm Cận Hằng?"