Nhân Gian Phú Quý Hoa

Chương 11

19/07/2025 06:22

Hiện tại đang nghiêm túc liệu riêng không?

Nhưng, theo tiêu chuẩn riêng cũng khốn khổ vậy chứ.

Khi đang nhìn số muốn khóc nước mắt, bỗng nhận điện thoại Tiện.

Anh ấy nói, về, muốn gặp tôi.

Tôi lập cảm thấy r/un r/ẩy.

Trước khi lấy Tiện, có thể chưa danh hay Thời nhưng—

Danh hẳn ai biết.

Lão tên Tri Thành, vốn văn chương, văn danh, này bỏ văn theo vụ đầu tiên vang dội.

Về doanh ngày càng lớn, trở doanh nhân nổi phố.

Lão giờ lớn tuổi, nhưng thời trẻ, nổi với đoán và th/ủ nh/ẫn.

Tôi từng xem tin về gia, chỉ vài phút vấn ngắn ngủi, dù cách xa màn vẻ lùng ánh mắt cũng khiến người ta người.

Lục tất tin liên quan đầu, ngào hỏi: đi không?'

Bên đầu dây, bình thản đáp: 'Em đoán xem?'

...Tôi đoán, chắc chắn được.

Phó đang an ủi tôi: 'Đừng sợ, cụ rất hiền lành.'

Hiền lành…

Từ này muốn khóc.

Tuy nhiên, dù sợ hãi thế nào, đối mặt.

Tôi gượng dậy thần, trung thương mại m/ua một liền khá chỉn thay vừa ra khỏi trung tâm, thấy đỗ đường.

Lên hơi căng thẳng, vân vê vạt hỏi anh khoảng cách từ đây nơi có xa không.

Vì trước đây nói, thích sống một mình, khi trang viên từng lần trước.

'Cũng được.'

Phó trả lời nhạt nhẽo.

Nghe anh nói vậy, tưởng ít cách mươi phút lái thế nhưng—

Chưa ba phút khi dứt dừng lại.

Chính x/á/c hơn, lên tại cửa trung thương mại, quay đầu, rẽ vào khu biệt thự gần đó.

Khu biệt thự này dù nằm khu thương mại nhưng diện tích đủ rộng, biệt hoàn cư dân với ngoài, nội khu yên môi trường vời.

Tôi từng web thấy khu này, đắt đỏ người, từng tấc từng tấc vàng.

Tôi còn chưa chuẩn bị thần, nơi.

Tôi càng thêm hộp.

Ngón cuộn liên hít sâu mấy theo xuống xe.

Tôi đi lưng Tiện, đẩy cho anh.

Dù rằng—

Anh ấy thực ra cần đẩy.

Bước qua cổng, sân vườn trống trải, chỉ trồng vài khóm hoa cỏ.

Tiến vào nhà, phòng khách rộng lớn vắng tanh.

Tôi phào nhẹ nhõm, có lẽ vừa vắng nhà.

Đang nghĩ vậy, hướng bếp bỗng vang lên chân.

Vài giây sau, một cụ già hiện cửa, tóc điểm bạc nhưng thần thái anh, hơn nữa còn đeo tạp dề đen ngang lưng.

Khuôn này dần trùng khớp với người đàn ánh mắt lùng buổi vấn ký ức.

Thế nhưng, vị Diêm Vương truyền thuyết giờ đang tươi cười, giọng sang sảng:

'Phó Tiện, bố món cá Tây Hồ ngọt thích rồi!'

Vừa nói, khoe đưa miệng 'Nếm thử nước xem?'

Phó nhíu mày, gạt ra.

Đồng thời, anh đột ngột lấy cổ tôi, kéo – đang đứng cạnh ngây người – tới trước.

'Con dâu bố đây, Tư D/ao.'

Tim lên cổ họng.

'Phó…'

Tôi ấp úng mở gọi chữ 'Phó' thấy gượng gạo đổi sang: 'Bố…'

C/ứu với.

Ai ngờ được, vị nổi nh/ẫn ch*t người truyền thuyết, thế này?

Những lời hỏi chuẩn bị vội vàng, chẳng thốt ra.

Lão một xẻng, lấy tôi, cười tươi rói.

'Ngoan, ngoan.'

Nói tay, lấy hộp trên trà đưa cho tôi, bảo quà gặp mặt.

Một hộp biệt lớn.

Từ chối được, chỉ biết hốt nhận lấy—

Nặng quá trời.

Món này ước chừng nặng vài cân.

Lão mời ngồi xuống sofa, quay bếp, nói sẽ thêm món ngon cho thưởng thức.

Dứt cười tít mắt trở vào bếp.

Tôi chưa hoàn h/ồn.

Lão Phó.

Nhân vật chỉ cần chân, doanh cũng rung chuyển, lại… hiền hậu thế?

Phó quay sang nhìn tôi, mày bình thản.

'Anh bảo cụ rất hiền lành.'

'Hơn gà, thích đủ món cho anh ăn.'

Tôi nói lời.

Bởi vì, chú ý bị hộp vừa đưa kéo.

Mở ra xem—

Suýt nữa thì lóa mắt.

Lấp lánh vàng, thỏi vàng.

Tôi nuốt nước bọt, món quà gặp này đúng sang trọng đ/ộc đáo.

Bên cạnh, cho trà, giọng nhạt nhẽo: 'Đây món khai vị, mở hộp nhỏ ra đi.'

Tôi lời theo, mở hộp nữ trang nhỏ.

Là một vòng tay.

Với ngọc, thường khá quan tâm, hiểu biết đôi chút.

Nhìn chằm chằm vòng ngọc trước mặt, cổ họng khô lại.

Phó nói đúng, so với mấy cân thỏi vàng chỉ món khai vị.

Nhìn lượt, cẩn thận đậy nắp lại.

Bình thường lừa tiền còn thấy yên tâm, nhưng món quà gặp khiến sự.

Do dự lâu, dù sợ hãi, chọn vào bếp giúp.

Ngoài dự đoán, đuổi ra.

Trái lại.

Chúng tương tác vui vẻ ngờ.

Lão gà chẳng có chút uy quyền nào, bếp trưởng, bếp, phối hợp ý lạ thường.

Hơn đúng năng, giỏi văn giỏi ngay cũng cừ khôi.

Mấy món xong, hương thơm ngập tràn căn phòng.

Ba tôi, cuối cùng sáu món một canh, món đình giản dị.

Lão mời ngồi vào nhắc đi nhắc lại, bảo thả lỏng đi, hôm nay chỉ một người cha bình thường, tổng gì cả.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cầu con bằng tiền, thật đấy

Chương 19
Ba anh em nhà tôi đều là Omega hàng top. Tham vọng sự nghiệp cũng thuộc hàng đỉnh, chẳng đứa nào thèm nghĩ đến chuyện kết hôn. Ông nội bèn để lại di chúc rằng: Ai sinh ra người thừa kế trước, người đó sẽ được hưởng toàn bộ tài sản. Anh cả nuốt nước mắt mà đi sắp xếp hôn nhân chính trị. Anh hai cầu cứu công nghệ hiện đại. Còn tôi thì lặng lẽ thâm nhập vào giới sinh viên nghèo. Tôi nhắm trúng Thịnh Trạc — Alpha đẹp trai nhất, chơi bóng giỏi nhất, mùi pheromone cũng thơm nhất. Tôi kéo cậu ấy ra nói thẳng: “Trong ba ngày làm tôi có thai, tôi cho cậu ba triệu tệ, đủ không?” Cậu ấy cười khẽ: “Không cần ba ngày.” “Một đêm là đủ.”
888
2 Sự Trả Thù Của Beta Ngoại Truyện 3
7 Gieo Sai Lầm Tôi Gặt Tình Ái Chương 16. Góc nhìn của Tô Húc
8 Vân Môi Chương 19
12 Hung Trạch Chương 22

Mới cập nhật

Xem thêm