「Nói khó nghe một chút, không có tôi, có lẽ em cũng chưa chắc đã khỏe mạnh. Còn về khoản chi tiêu nhà Hạch mấy năm nay, một ngày nào đó sẽ lại...」
Lời chưa kịp Hạch Huề đã túm lấy cô.
Giọng nam tử trầm đặc: "Kiều mấy ngày mà em nói hả?"
Căn bệ/nh quái á/c năm nào là điều cấm kỵ hắn, chưa từng cho phép ai nhắc đến. Hồi cấp có thằng nhóc dột buột miệng "Nghe nói từng mắc bệ/nh suýt đã bị hắn đ/á/nh cho thập tử nhất sinh, nằm việc nỗi cả kỳ thi cuối kỳ.
Vậy mà giờ đây, gái này đ/á động đến.
Từ khi quen tính tình đổi khác thật nhiều.
Kiều Thời ngửa chịu trận, run bần bật vì sợ nhưng mím ch/ặt môi không chịu xin lỗi.
Hạch Huề bật gi/ận dữ: "Anh hỏi lần cuối, em có muốn dọn về không?"
"Không muốn." Câu lời dứt không chút do dự.
Bàn tay siết lỏng.
Hạch Huề đứng liếc nhìn thờ ơ: "Anh hi vọng em có thể kiên mãi, A Thời." Nói hắn mở cửa bước đi.
Kiều Thời không tâm lời đe dọa, bao năm qua hắn đường mà sống nhăn răng thôi.
Cô chậm rãi đứng lê váy sũng rời Hạch gia.
Vừa ra đã thấy Duy đứng đợi. Dưới đèn đường trắng bệch, gương trai phần.
"A ca ca, sao anh đây? Hạch Huề có làm gì anh không?" Giọng gái nho nhỏ đầy lo luôn cảm được sự vô cớ từ Hạch Huề dành cho chàng.
Thẩm Duy xua tay: "Về thôi." Nói đưa tay ra.
Tai Thời đỏ ửng, chớp mắt lia lịa từ từ đặt tay vào lòng bàn tay áp.
Trên tầng hai, Hạch Huề đứng lặng nhìn hình tay tay. Không biết trôi qua bao lâu, hắn chợt trở - khoảng lặng vừa dường chất chứa suy hoàn trống rỗng.
Thôi, quan trọng rồi.
......
Đêm nay dịu dàng, hồ phủ đôi trai gái ngại ngùng. Duy ngắt một đóa cúc trắng phớt tím lặng lẽ mái tóc lúc tiễn về.
Cách tình kỹ ấy khiến trái nữ rung động. Thời ngơ ngác nhìn chàng, đôi mắt long lanh hồ nước thu.
"Chúc ngủ ngon, Kiều." Duy xoa nhẹ vành tai đỏ cô.
Đêm 17 tuổi ấy đã khắc sâu mối tình đầu trẻo.
Về nhà, Duy khẽ nhíu mày áo. Trên chi chít tím. Trong nước phòng đưa tay vuốt mái tóc nhớ lời đe tối qua: "Hạch gia nhắn biến tầm mắt Tiểu Kiều, không thì đôi tay này đừng hòng giữ nữa."
......
Áp cao tam khiến thời gian trôi nhanh hơn. Thời và Duy giờ không còn giấu giếm, ngày ngày cùng nhau trường về nhà.
Giờ thể dục, cả lớp đều ra sân vận động riêng đôi ngồi khán đài ôn bài. Phùng Hạo nhìn lắc đầu: "Hai người này yêu nhau thật sao?"
Hạch Huề liếc nhìn quay đi, để đứa ngơ ngác: "Dạo này Huề ca lạ thật, ít nói kinh khủng."
10 giờ tối tan học, người rời trường sau cùng. Đang say sưa tranh luận toán khó thì chiếc xe đen ngang. Mấy gã vệ sĩ áo đen xông tới ch/ế Duy.
"C/ứu! C/ứu với!" Thời hét thất Thừa cơ hội kẻ x/ấu sơ hở, Duy vật ngã một tên bỏ chạy. 200 mét cuối cùng phía trước là ngã đông - sự an đang chờ đón.