Dưới anh, chân dần phục thường sau cơn tê rần. Lộ Uyển nơi đúng chứng kiến cảnh tượng dễ gây lầm này.
Cô do lâu rồi tới. đôi tai đỏ ửng của gì đó, nhưng nói gì, chỉ đỡ dậy.
"Cô giáo bảo tìm cậu." Giọng Uyển nhẹ nhàng đầy ngượng như kẻ phạm lỗi.
Tôi muốn giải nhưng bắt đầu từ đâu, cuối chỉ áo ừ. nhặt áo vẩy vài cái vắt lên vai, nhìn tôi: "Hai đứa lớp đi."
Nghĩa là sẽ đi. bóng lưng chợt nhớ còn sốt cao. Bàn nóng hổi ấn tượng còn in đậm.
Đang định đuổi theo thì Uyển kéo lại. Chờ khuất bóng, buông Đôi chớp chớp, tai đỏ "Giang cậu khác bọn họ."
Câu nói này ảnh suốt bao năm. Tim thắt lại - hóa từ miệng Uyển là lời nhận xét đó. Tay phải siết áo trái, c/âm nín.
Uyển nghiêm túc: được yêu sớm như họ. Cậu phải thi vào Đại học Thủ Rồi bất sát: và Hà... một giới."
M/áu lên mặt, lắp bắp: "Không... phải thế!" mọi giải đều vô ích trước ánh 'tôi mà' của Uyển. Cuối đành để dắt lớp.
11.
Có lẽ chủ nhiệm nghe được đồn. khi hết phép ốm, đổi chỗ ngồi cho chúng Uyển như ý trở bạn tôi.
Dĩ phản lẳng lặng chuyển dãy cửa sổ bên kia. khi ánh lướt qua, đều quay đầu lại. Cây bút xoay tít trên bỗng ch/ặt. Nụ cười lúm đồng tiền khiến vẻ bất cần thêm đậm.
Thời gian trôi nhanh, kỳ thi cuối kỳ cận kề. phòng thi, Uyển Tôi đường thuận nhưng bao giờ dám từ chối hơi này.
"Dĩ phòng thi bố lôi rồi." Uyển giải sau lần ngoái lại. Tôi vội lắc đầu: "Tớ không..."
Nhưng thật Dù đổi chỗ, lặng lẽ sau lưng, đợi nhà thôi. Mưa gió ngăn được quen ấy. Anh từng giải lý chúng chẳng mấy khi từ bàn.
Nghe nói bố là đại gia, có gia đình nên bỏ bê con trai. "Hình như chuẩn đưa du học." Mọi tức đều qua lời Uyển.
Đêm Uyển ngủ lại. Đang trên giường lớp, chuyển sang chủ Hà. Chiếc máy trợ thính đột nhiên rè, bật dậy hấp đ/ập chân vào giường.
"Sao thế?" Uyển hỏi. Tôi lắc đầu: "Hết Tớ thay."
Nhưng kéo lại: "Khuya rồi, ngủ thôi." Tôi gạt lết thay Trở lại giường cười "Còn sớm mà."
Uyển thở dài tiếp câu chuyện: trước bố trường có lẽ là này. Nghe đâu vợ kế sinh con gái, giờ chịu đầu tư cho con cả."
Tôi tưởng sống phóng khoáng vì có cuộc đời viên mãn. Hóa tim nhuốm đầy vết s/ẹo như Chợt nhớ có muốn du học - hóa mọi được định đoạt.
Nhưng từng nói muốn vào Đại học Thủ đô.
"Cậu nghĩ... có không?" Tôi quay sang thì Uyển ngủ say. Thở dài tháo máy trợ thính, vào hộp gỗ nhỏ.
Kỳ nghỉ thế, chẳng rủ chơi. Nên khi Uyển đến, dù còn núi bài đẩy cửa: "Giang ngoài thư giãn đi."
Tôi bà lo lắng. Không muốn phiền lòng, nhẹ cổ trái, cười tươi phía Uyển và bóng người đang đợi ở góc tường - Hà.