「Không phải em bảo ấy đâu.」 Uyển vội vàng giải thích.
Ánh mắt lại trên người Dĩ Hà, vụng về quay mặt "Có bài toán hỏi cậu."
Câu khiến mà đáng lẽ Uyển rất vẻ lại biến thành học tập.
12.
Lộ Uyển lần tìm đều thấy Dĩ Hà trước cửa nhà tôi.
"Hiếm khi thấy ấy vắng mặt này, đi nhanh Uyển tay "Kỳ nghỉ sắp rồi mà ta chơi gì. Hễ Dĩ Hà là chỉ thư viện, em ngán rồi."
Khi mặt Dĩ Hà, cô ấy dám mạnh.
Hôm nay vắng thái cô hoàn toàn thay đổi 180 độ.
Tôi mỉm cười để cô vừa đi vừa phàn nàn về Dĩ Hà.
Cuối trước chơi.
Tôi nhìn cô tươi cười vào: "Hôm nay em sẽ cho chơi đã."
Tôi cô nguyên tại chỗ.
"Uyển Uyển..." Tôi gọi cô.
Tôi từng chơi nào, hoàn gia đình khiến xa lánh những nơi nhỏ.
Lộ Uyển nhảy bên, ch/ặt tay tôi: "Học cuối rồi, em cần kèm cặp. Hôm nay cho em mời, sau em ngại nhờ vả mãi."
Cuối để cô công viên.
Khi ra, trời đã chập tối.
Trên đường về, cười ngớt.
Đã lâu rồi được cười thoải mái thế, như giới đều nghe thấy cười tôi.
"Giang cười đẹp lắm." Uyển đột nhiên nghiêm túc nói.
Cô siết ch/ặt tay tôi, nhìn về bàn tay em từng mơ thấy mộng cũng ít cười lắm."
Tôi ngùng tay túi, "Mơ thấy chị?"
Cô nhìn hồi lâu, gật rồi lắc là á/c mộng thôi, sao!"
Gần nhà, Uyển đột nhiên bước. Theo ánh mắt cô, thấy Dĩ Hà đang trước cửa.
Tóc mai ướt đẫm hôi.
Thấy tôi, chạy đến.
Lúc thấy áo nhàu nhĩ, ướt đẫm.
"Hai người đi đâu Giọng gấp gáp, mắt đỏ hỏi vừa gi/ận vừa lắng.
Chúng đều sợ hãi. Cuối nhìn dài, đặt tay đỉnh đầu tôi.
"Từ nay đi cùng, đừng đi đâu hết." cúi xuống ngang tầm mắt tôi.
Nhìn thấy nỗi sợ thầm kín mắt anh, dù hiểu vì sao, gật "Vâng."
Cố Dĩ Hà đầu tôi, nói: "Về nhà đi."
Tôi vẫy tay chào Uyển rồi nhà.
Vừa vào, nghe thấy Uyển với Dĩ Hà: "Chúng ta chuyện."
Không biết hôm đó gì.
Tôi hỏi, cũng kể.
Nhưng mọi thứ vậy.
Con đếm ngược trên một nhỏ dần.
Cố Dĩ Hà đi du học như Uyển nói.
Anh còn đ/á/nh nhau, ngày cụi làm bài.
Học cuối khủng khiếp như tưởng.
Nhìn thành tích Dĩ Hà dần, lần đều đặt bảng điểm bàn tôi.
Tên càng gần nhau, rồi vượt qua tôi.
Chúng ra.
Ngước nhìn bầu trời thấy tương lai rỡ phía trước.
"Cuối cũng Uyển thi bên ôm lấy cổ tôi.
Đúng tất đã kết thúc.
Tuổi thanh xuân tăm cuối lại hơi ấm dám mong cầu.
13.
Buổi họp lớp cuối cùng, Uyển tham gia.
Những bạn từng thân thiết, khi khước đều khóc ôm tôi.
Như mọi bất hòa đã theo sách vở ném vãng.
Tất đều luyến, nhắc tổn thương xưa.
Tôi trên sofa, thấy ồn ào khó chịu.
Một bàn tay quen tháo trợ khỏi tôi.
Quay sang thấy Dĩ Hà cạnh Uyển.
Anh bỏ túi, làm như chuyện gì.
Lần đòi chợt những lần tháo lẽ phải để trêu chọc.
"Buồn cười thật, lại là điế..."
"Nhìn điế..."
"Nghe nó..."
Những câu chỉ nghe nửa vời, vì trợ bị Dĩ Hà gi/ật mất.
Giờ nghĩ lẽ ở vị nạn nhân nên tưởng hại mình.
Nhìn Dĩ Hà lạnh lùng chối mấy cô gái, bật cười.
Từ đầu từng làm tổn thương tôi.