Sau khoảng dài, siết ch/ặt 'Vậy con ba nữa.'
'Giáo chủ nhiệm nếu con trung được miễn phí.' van nài, 'Bố mẹ ơi, khi tốt nghiệp trung cấp, con trả lại số ba năm mẹ.'
Giờ nhìn lại, hiểu được quyết của mẹ.
Gia tài nguyên, dành đứa triển vọng hơn.
Một cô gái bình thường tôi, bị hy sinh.
Nhưng nếu cơ hội quay ngược thời gian, vật vã, quỳ lạy, dùng mọi cách để được đi ba.
Bà và bác cả tôi:
'Sao mày biết cảm mẹ? Con gái trong làng đứa đi làm, đòi đi nữa được cái tích sự gì!'
Các bà trong làng khuyên mẹ tôi:
'Trung giờ đâu phân công xưa, xong vô dụng. Là con đành con gái tốn nhiều thế làm gì!'
'Cho nó đi làm ki/ếm xây nhà đi, cái nhà đất biết đổ sập.'
Trước ngày nhập học, mẹ đưa hoạt đi lại: 'Nhà con khó khăn con chi tiết kiệm.'
Trường trung ở thành phố, xài khác hẳn quê.
Hai trăm tháng vừa ăn.
Lúc mạng internet phát triển, lập tài khoản QQ.
Trò chuyện với Hương cô 'Làm dây chuyền công nghiệp người làm, ngày làm 12 tiếng, tháng nghỉ ngày, lại bị trừ lương.'
'Ngày ngày nhìn mấy cái linh kiện phát đi/ên mất.'
'Hạ Hạ ơi, đi vẫn sướng hơn. Đối diện chỗ công ty nước mấy nhân văn phòng đi giày gót, tô son ngồi lạnh, nhàn hạ lắm.'
Lúc phim Hàn thịnh hành, ngành Hàn mại.
Tôi đặt mục tiêu: Nhất công ty nước làm văn phòng.
Dù cày ngày cày đêm hồi hai, nhưng vẫn nỗ lực ngừng.
Bạn cùng phòng quán net toàn game xem phim, thường tra tài liệu hoặc luyện theo phim Hàn.
Sáng dậy đúng 6h, chạy bộ rồi tự giờ lên lớp.
Những hôm tiết, ngoài làm thêm ra, dành hết thời gian ở viện.
Tôi đọc rất nhiều sách.
Hồi nhỏ, chưa biết lọc tin.
Cứ nuốt vội vàng, nhét thứ đầu.
Trường phong khí rất tệ, mấy ai chịu học.
Trai gái đều nhuộm tóc tổ chim sẻ, trang điểm bốc khói mắt.
Mấy đứa táo tợn ấp hôn hít giữa căng tin.
Giáo mặc kệ, miễn xảy án mạng.
Để tiết kiệm xe, ít khi về nhà.
Mỗi lần gọi điện mẹ, bà luôn nhắc đi nhắc lại: 'Ở đừng gây chuyện, nong chi dè mẹ ki/ếm khó lắm.'
Tôi gần m/ua quần áo mới, xoay hai bộ đồ lót, son càng dám đụng tới.
Đi với cùng phòng, bỏ hai nghìn m/ua chanh đ/á rẻ tội lỗi.
Đúng vậy.
Lời của mẹ khiến đều nặng trĩu cảm tội lỗi.
Nhiều năm sau, khi tự ki/ếm được tiền, lần m/ua sắm tiên làm vẫn là xem giá.
Dù hoàn toàn khả năng m/ua chiếc váy đó, nhưng vẫn dũng khí.
Sự nghèo khó đã khắc sâu xươ/ng tủy tôi.
Tôi rất nhiều năm, từng xóa mờ vết hằn ấy.
Nhưng nó ám ảnh đến suốt đời.
Có anh khóa tên Lượng rất thích tôi.
Theo đuổi hai tháng, ngày ngày m/ua đồ dưới lầu.
06
Cả phòng dỗ nhận lời.
'Nó thế, nghe nhà lại nữa.'
'Đối với em thử xem sao đi.'
...
Tôi từ chối.
Hút th/uốc, uống đ/á/nh nhau trong mắt các cô gái 15,16 là cá tính và ngầu.
Nhưng thích.
Khoảng tháng sau, Lượng gái là chị khóa bên.
Hắn dẫn chị gái đi khắp nơi khoe được nhiều làng ngưỡng m/ộ.
Hắn ý đến mặt trương.
Tối hôm đó, cả phòng bức xúc:
'Mới bao lâu đã người khác rồi.'
'Con kia ta mấy Hạ Hạ.'
...
Sau hồi phẫn nộ, trưởng phòng lẽ 'Nhưng chị là chính quy đấy.'
Cả phòng chợt im bặt.
Lúc đã hiểu: Giữa và đã tồn vực thẳm vô hình.
Vì sùng bái cấp, nên lũ con ngưỡng m/ộ Lượng kẻ đã vượt qua vực sâu, nắm được người kia.
Cô kia dường lên lớp, ngày ngà quấn Lượng trong tôi.
Em gái thi đậu hai huyện, mẹ thuê nhà nhỏ ở thị xã để kèm học.
Chuyện làm cả làng dậy sóng.
Bà giậm gậy rủa:
'Hai đứa con gái bỏ nuôi, đúng là nhà người ta!'
'Có đấy giúp cháu hàng đi, đừng để ch*t ai bưng bát hương.'
Dân làng chế giễu sau lưng.
Bảo thà rước dâu hơn.
Mẹ gồng mình em gái gắng.
Rồi với tôi: 'Con hành tử tế, khi con thực mẹ đỡ gánh nặng.'
Hồi cơ hội ở huyện nhỏ nhiều.
Bố mẹ đẩy xe b/án bún xào, khi bị cảnh sát ki/ếm được xoay chi tiêu.
Trung ba năm, hai năm ở trường.
Kỳ nghỉ hè năm thứ hai thực phân công làm dây chuyền.
Tôi từ chối, cùng mấy chăm quyết tự xin việc.
Hai năm qua, thành tích luôn đầu.
Tham gia vài cuộc đoạt giải.
Tôi lượng.
Tôi m/ua bộ vest công sở, nhờ trang điểm.