Mặt Trăng Của Tôi

Chương 5

11/06/2025 02:38

Lúc đó tôi không thể thốt nên lời, thực ra lúc ấy Việt Xuyên thân với Trì Tuyết hơn, ngược lại với tôi lại không quen biết nhiều, chúng tôi quen nhau cũng là nhờ Trì Tuyết. Nhưng tôi chẳng biết nói gì khác, chỉ đành cười bảo Việt Xuyên ở trường rất được lòng mọi người, cậu ấy tính tình rất tốt.

Sau đám tang của mẹ cậu ấy, chúng tôi không gặp lại nhau nữa, lâu lâu nghe Trì Tuyết nhắc đến, bảo cậu ấy đi nước ngoài, hai năm sau lại nghe nói cậu quay về.

Chỉ là, từ đó về sau không còn cơ hội gặp mặt.

Kết thúc ca trực, tôi vòng qua khoa cấp c/ứu liếc nhìn, Việt Xuyên đang lặng lẽ truyền nước. Tôi nhẹ nhàng đến đặt một hộp sữa bên cạnh cậu ấy, không nói gì, quay lưng rời đi.

Tất nhiên cũng không thấy ánh mắt Việt Xuyên mở ra sau lưng tôi.

Về sau tôi còn mang cháo đến cho cậu ấy, bị ép buộc thôi.

Bởi Trì Tuyết kể lại hôm đó tôi s/ay rư/ợu chính là Việt Xuyên đưa tôi về nhà, nghe xong tôi chỉ muốn đ/ấm cô ấy hai quyền. Tôi không hay uống rư/ợu, vì biết sau khi say rất dễ xảy ra chuyện khó nói, luôn làm phiền người khác.

Ấy vậy mà Trì Tuyết đứa này dám ném tôi cho đàn ông lạ!

Dù cho tôi nghĩ Việt Xuyên là người đàng hoàng, nhưng vẫn rất tức gi/ận.

“Thôi nào, tôi xin lỗi xin lỗi, lần sau không dám nữa, cậu mang cho cậu ấy đi được không? Đưa cậu về nhà là ân tình lớn lắm đấy, mang tô cháo cũng đâu có gì to t/át?” Trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ “tôi xin lỗi nhưng lần sau vẫn dám”. Tôi nén một tiếng thở dài, nghĩ bụng mang cháo thì có sao, dù sao cũng là bạn cấp ba.

Nhưng khi thực sự ngồi đối diện người đàn ông này, tôi lập tức hối h/ận, trong lòng nguyền rủa Trì Tuyết cả trăm lần.

Dung mạo Việt Xuyên hoàn toàn đối lập với Phương Đào, không phải kiểu mặt mày dữ tợn, nhưng khí chất sắc bén đến mức phải thừa nhận gương mặt này rất hợp với nghề luật sư, toát ra áp lực khó tả.

Như lúc này.

Cậu ấy thong thả dựa vào giường, đôi mắt phượng hơi cong lên, đồng tử đen thẫm khó đoán định cảm xúc, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, gương mặt vô h/ồn khi thấy tôi thì nở nụ cười nhẹ.

Nhưng chỉ một chút.

“Trì Tuyết đâu?” Cậu ấy nhận lấy tô cháo mở nắp.

Tôi nghe câu đầu tiên cậu ấy hỏi thăm Trì Tuyết, trong lòng nhẹ nhõm, “Cô ấy đi họp rồi, nhờ tôi mang đến.”

“Cô m/ua cháo à?” Cậu ấy nếm thử một miếng, nhíu mày.

“Ừ… ừ, sao… sao vậy, không hợp khẩu vị à?” Tôi hơi căng thẳng, nghĩ thầm địa vị Việt Xuyên bây giờ chắc ăn toàn cao lương mỹ vị, e rằng không quen đồ thanh đạm.

Nhưng cậu ấy lại cười, “Không, tôi thấy vị rất ngon, cảm ơn cô.”

Hòn đ/á trong lòng rơi xuống, “Không có gì.”

Sau đó Việt Xuyên ngoan ngoãn ăn cháo, đúng lúc tôi đang phân vân có nên về trước không thì cậu ấy cúi đầu buông một câu, “Nghe nói cô chia tay bạn trai rồi?”

Trong lòng tôi ch/ửi rủa Trì Tuyết sao lại tiết lộ cả chuyện này, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên cười đáp, “Ừ.”

Cậu ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy ánh lên nụ cười nhàn nhạt.

Tôi cảm thấy như ngồi trên đống lửa dưới ánh nhìn ấy, vội đứng dậy, “Anh nghỉ ngơi đi, tôi…” Lời chưa dứt câu, cậu ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, lại còn dùng chính bàn tay đang truyền nước, kéo tôi lại gần.

Tôi gi/ật mình, nhưng vẫn lo cho cánh tay đang truyền dịch của cậu ấy, đành cúi người hỏi, “Sao thế?”

“À, không có gì, chỉ muốn hỏi bác sĩ Tô ngày mai có rảnh không, muốn mời cô… cùng Trì Tuyết đi ăn tối, coi như buổi đoàn tụ sau bao năm xa cách.”

Giọng nói trầm ấm của Việt Xuyên vang bên tai, hơi thở nóng hổi khiến tai tôi ngứa ngáy, tôi nén cảm giác, không dám đưa tay lên gãi.

Tôi ngước mắt quan sát cậu ấy, khi nhìn gần, đôi mắt phượng này không còn vẻ sắc bén như lúc đứng xa, đường cong hơi cong lên toát chút quyến rũ, nhưng đồng tử vẫn một màu đen thăm thẳm.

Ánh nhìn của cậu ấy khiến tôi dựng cả tóc gáy, đành trả lời vội, “Tôi về xem lịch trực, nếu được sẽ báo lại sau.”

Cậu ấy gật đầu cười, buông tay tôi ra.

Tôi vội đứng thẳng người, “Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước.”

Nhưng lúc xoay người, lại thấy Phương Đào đang đứng phía trước. Vẻ mặt anh ấy không được tốt lắm, lúc này đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, như đang tức gi/ận.

Nhưng lúc này tôi không có tâm trạng quan tâm anh ấy, liếc nhìn Phương Đào rồi vội vã rời đi.

Về phòng làm việc, do dự một lát rồi kiểm tra lịch phẫu thuật, nhắn tin hỏi ý kiến Trì Tuyết dù biết hỏi cũng vô ích. Cô ấy chỉ mong tôi đi ăn cùng Việt Xuyên.

X/á/c nhận thời gian xong, tôi lục danh bạ tìm số Việt Xuyên, báo cậu ấy sau 9 giờ tối mới rảnh.

Cậu ấy phản hồi rất nhanh, chỉ một chữ “Ok”.

Ca tối nay không quá phức tạp, bốn tiếng rưỡi là xong.

Chỉ có điều, lần này do Lâm Nhiên vắng mặt nên Phương Đào làm trợ thủ cho tôi. Lúc tách mô, tôi thực sự không nhịn được…

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm