Năm Tháng Bình An

Chương 10

16/06/2025 05:14

“Chờ chút, chú ý hình tượng chút đi chị gái, chị đúng là hoa khôi cao lạnh mà.”

Cô ấy buông tôi ra đột ngột: “Tôi không cao lạnh!”

“Chị từng thấy tôi cao lạnh khi nào? Trước giờ tôi chỉ là người cô đ/ộc, đó không phải vì… không có ai chơi cùng sao?”

“Không sao, tôi chơi với chị, tôi có thể cùng chị đi vệ sinh.” Tôi cười khẽ.

Tôi lại chạm vào Thời Dữ: “Từ nay trong lớp, cậu chơi với cô ấy. Ai lại ấu trĩ đến mức đi cô lập người khác thế?”

Thời Dữ: “Ừ.”

“Cậu không được để người ta b/ắt n/ạt cô ấy.”

Thời Dữ kinh ngạc: “Hả? Ai dám b/ắt n/ạt cô ấy chứ? Cô ấy có thể lật cả bàn học đấy?”

“Cậu nghe rõ chưa?”

“…Rồi.”

“Còn cô bạn nhát gan lúc nãy, bạn cùng bàn của Dư Vi, cũng không được để người ta b/ắt n/ạt.”

“Biết rồi.”

Lâm Tự Nhiên vốn im lặng bỗng bật cười.

Rồi không nhịn được nữa.

Thời Dữ tức gi/ận: “Này, cười cái gì?”

Tôi vỗ vai cậu ta: “Đừng ngắt lời, nhóm thí nghiệm gì đó, cậu với Dư Vi một nhóm.”

Cậu ta do dự: “Không phải tôi không muốn, nhưng chủ yếu là cả hai đều không biết làm.”

Lâm Tự Nhiên thở dài: “Chỗ nào không biết, tôi dạy cho.”

19

Tôi lập một nhóm chat.

Ba người.

Tôi @Thời Dữ: [Sao lớp cậu lại cô lập Dư Vi thế?]

Dư Vi không muốn nói, nên tôi không hỏi thêm.

Nhưng tôi có thể hỏi người khác.

Thời Dữ: [Sao tôi biết được, trước giờ tôi cũng tưởng cô ấy thích ở một mình.]

Tôi: [Cậu học cùng cô ấy một năm rưỡi mà không biết?]

Thời Dữ: [...]

Thôi được.

Nghĩ kỹ lại, tôi và Lâm Tự Nhiên cũng học cùng nhau một năm rưỡi mà tôi còn không biết cậu ấy bị trầm cảm.

Tôi @Lâm Tự Nhiên: [Cậu không thích Dư Vi sao? Cậu biết không?]

Lâm Tự Nhiên: [Tôi sai rồi.]

Hai người này thật vô dụng.

May mà Thời Dữ có “siêu năng lực”, điều tra vài người là ra ngay.

Thời Dữ: [Chuyện này hơi… phức tạp.]

Thời Dữ: [Cô gái dẫn đầu lúc trước tên Trần Nguyệt, yêu một thằng bạn trai, bạn trai đó lại thích Dư Vi, bị Trần Nguyệt phát hiện, rồi xảy ra mâu thuẫn.]

Thời Dữ: [Nhưng thực ra Dư Vi đã từ chối thằng đó, hắn ta ngoại tình với người khác, nhưng Trần Nguyệt vẫn tưởng Dư Vi là kẻ thứ ba, thằng kia cũng không giải thích, đổ hết tội lên Dư Vi. Dư Vi không biết chuyện giữa nên tưởng Trần Nguyệt gh/en bậy.]

Đúng là rối như canh hẹ.

Thời Dữ: [Nhà Trần Nguyệt hình như khá giàu, lúc đầu mọi người sợ cô ta nên không dám nói chuyện với Dư Vi, sau này càng ngày càng nhiều người nghĩ Dư Vi khó gần.]

Tôi: [Nhà cô ta giàu hay nhà cậu giàu?]

Thời Dữ: [Đương nhiên là tôi!]

Tôi: [Thế chẳng được rồi, cố lên công tử.]

Lâm Tự Nhiên: [Không cần thiết.]

Lâm Tự Nhiên @Thời Dữ: [Thứ nhất, bạn cùng bàn của Dư Vi vẫn rất quý cô ấy, cậu chỉ cần không để ai b/ắt n/ạt cô ấy. Thứ hai, đưa bằng chứng đã tìm được cho Trần Nguyệt, giải tỏa hiểu lầm. Thứ ba, trong lớp chắc chắn còn người hiểu lầm Dư Vi, cậu bảo Trần Nguyệt làm rõ, tình hình tự khắc sẽ tốt lên.]

Tôi: [Đúng, ý tôi là thế.]

Thời Dữ @Lâm Tự Nhiên: [Cậu đang dạy tôi làm việc?]

Chuyện được giải quyết, Trần Nguyệt xin lỗi Dư Vi.

Sau này không biết xảy ra chuyện gì, thằng đào hoa kia nổi đi/ên.

Hắn đăng bài vu khống Dư Vi trên bảng tỏ tình, nói Dư Vi đã làm chuyện này chuyện nọ với hắn.

Còn nói: “Hoa khôi thì cũng chỉ thế thôi.”

Vốn là đăng ẩn danh, nhưng Thời Dữ dùng “siêu năng lực” lần ra.

Buổi chiều tan học, chúng tôi gặp phải vô số ánh mắt dị nghị.

Thời Dữ: “Làm sao giờ? Hay tôi dọa họ một trận?”

Tôi: “Phạm pháp đấy.”

Thời Dữ: “Vậy tôi đi m/ua chuộc, bảo họ im miệng.”

Lâm Tự Nhiên: “Báo cảnh sát.”

Thời Dữ kinh ngạc: “Báo thật à?”

Lâm Tự Nhiên rút điện thoại, quay số: “Alo?”

Báo cảnh sát hiệu quả thật.

Bài đăng bị xóa.

Thằng kia vị thành niên, chỉ bị phê bình giáo dục, sau đó công khai xin lỗi Dư Vi.

Tôi và Lâm Tự Nhiên viết bài luận 30.000 chữ “Bàn về tác hại của tin đồn nh.ạy cả.m đối với nữ giới”, nộp lên văn phòng hiệu trưởng.

Tôi phụ trách đọc, cậu ấy phụ trách viết.

Lâm Tự Nhiên: “Chậm thôi, câu trước là gì nhỉ?”

Cuối cùng ký tên ba người.

Hứa Tuế An, Lâm Tự Nhiên, Vương Gia.

Vương Gia là thủ khoa khối.

Học sinh ưu tú vẫn có chút tác dụng.

Thằng kia bị đuổi học.

Tuyệt vời!

Hôm đó trong căng tin.

Chủ yếu là tủ lạnh hết đồ.

Trong căng tin vẫn văng vẳng lời bàn tán.

Bằng chứng đầy đủ cũng không bịt được miệng thiên hạ.

Dư Vi bất cần: “Không sao, mặc kệ họ.”

Kẻ bên cạnh châm chọc: “Không sao~ Mặc kệ~”

“Một bên quấn lấy Thời Dữ, một bên ve vãn Lâm Tự Nhiên, còn giả bộ vô tội.”

Tôi không hiểu, sao mọi người đều nói Dư Vi qu/an h/ệ không rõ ràng với hai người họ.

Mà tôi cũng đang ở đây mà!

Thế giới bốn người, tôi không xứng có tên sao?

Cô lập tôi?

Tôi niệm thầm ba lần “Tôi là xã hội đây”.

Rồi đứng phắt dậy, một chân đạp lên ghế.

Uy phong lừng lẫy.

“Này, tôi cũng ở đây, mắt m/ù à? Sao cô ấy không thể thích tôi được?”

Dư Vi phụ họa: “Đúng, tôi thích con gái, Lâm Tự Nhiên và Thời Dữ là gì chứ?”

“Nhìn thấy họ tôi hoàn toàn… không hứng thú.”

Tôi kinh ngạc nhìn Dư Vi, thì thầm: “Quá đà rồi, diễn quá lố.”

“Ai tin?” Hắn ta vẫn lảm nhảm.

Đột nhiên, Dư Vi xoay mặt tôi lại.

Cảm nhận thứ gì đó mềm mại.

Đầu óc tôi “oàng” một tiếng.

Chỉ nghe tiếng hét của Thời Dữ: “Ch*t ti/ệt!”

Và giọng hào hứng lạ lẫm: “Uy An đẹp đôi quá!”

Dư Vi trừng mắt kẻ đó: “Tin chưa?”

Hắn ta bỏ chạy.

Tôi ngồi xuống, mũi chảy dòng ấm.

Lau tay xem.

Nhìn xuống.

Không phải nước mũi.

Cảnh hỗn lo/ạn tiếp theo.

Dư Vi: “Tôi xin lỗi, đừng dọa tôi.”

Lâm Tự Nhiên: “Ai có giấy?”

Thời Dữ: “Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Mãi mới cầm m/áu.

Tôi đảo mắt nhìn ba người từ trái qua phải.

“Đủ rồi, tao thương thân.”

“Từ nay ba người các người tự xoay sở, tao vô tội.”

Hôm đó, m/áu cam của tôi trở thành huyền thoại.

“Hứa Tuế An chảy m/áu mũi vì Dư Vi quá xinh.”

“Cơ thể không biết nói dối đâu.”

Đủ rồi.

Tôi nói đủ rồi.

20

Cái giá của việc buông thả là tôi và Dư Vi bị gọi lên văn phòng.

Giáo viên chủ nhiệm khó xử: “Tư tưởng cô không theo kịp giới trẻ, cô cũng không phải người cổ hủ, nhưng các em còn nhỏ, nên tập trung vào học hành, chuyện khác đợi đến tuổi trưởng thành hãy tính.”

Tôi muốn khóc: “Cô hiểu lầm rồi, em chỉ muốn giúp bạn ấy thôi, cô cũng biết dạo này mọi người hiểu lầm Dư Vi mà.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
6 Tiểu Lỗi Chương 56
11 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.
12 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14

Mới cập nhật

Xem thêm