Vĩnh An

Chương 1

12/09/2025 09:41

Hoàng hậu sinh ra đã mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nên từ Quý phi của Phụ hoàng, bà trở thành Sủng phi của vị tân đế soán ngôi.

Còn ta, trở thành trò cười lớn nhất Đại Sở quốc.

Đã như vậy, vậy thì ta sẽ khiến tất cả trở thành trò cười cho Đại Sở này!

1.

"Cô cô..." Sở Hác mặt đỏ bừng, ôm ta khẽ gọi từng tiếng.

Ta nhìn hắn dáng vẻ ấy, h/ận ý cuồn cuộn trong lòng tựa như tìm được lối thoát.

Đây là lần đầu tiên sau bao năm, ta cảm thấy thống khoái đến thế.

Nhìn hắn lúc này, tựa như thấy được bộ dạng gi/ận dữ tức tối của vị hoàng đế đường huynh kia.

"Ta là cô cô gì của ngươi?" Ngón tay ta vờn quanh cổ Sở Hác, mắt phủ làn sương mỏng, tựa đóa tường vi sớm mai còn đẫm sương.

Sở Hác là kết quả tư thông của Hoàng hậu với thị vệ, chuyện này ta cùng hắn đều rõ như lòng bàn tay.

Chỉ có hoàng đế đường huynh ta là không hay biết.

Ta nhìn đôi mắt chẳng giống hoàng đế chút nào của Sở Hác, khóe miệng từ từ nhuận lên.

Không vội.

Sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Sở Hác nghe ta nói vậy, đôi mắt đỏ ngầu khựng lại, sau đó cười m/a mị: "Cô cô nói cực phải."

Hắn đối với phụ hoàng cũng chất chứa bất mãn, bằng không ta đã chẳng thể thừa cơ trèo lên giường hắn.

Hồng châu lay động, phòng the đượm sắc xuân.

Sở Hác nằm bên ta ngủ say như ch*t, ngón tay ta lướt qua gương mặt nhu mì của hắn, khóe môi nhếch lên.

"Hảo nhi của ta, sau này chớ quên cô cô nhé."

Ta để lại chiếc trâm cài tay Sở Hác, chỉnh lại y phục, dưới sự che chở của cung nhân rời khỏi Đông cung.

Thúy Nhi đang canh cửa nơi lãnh cung, thấy ta về liền chạy tới.

"Nước đã chuẩn bị chưa?" Ta kéo ch/ặt tấm địu, giọng lạnh như màn đêm.

Thúy Nhi thấy dáng vẻ ta liền hiểu sự tình đã thành, vội đáp: "Nước vẫn hâm nóng, nô tài lập tức chuẩn bị."

Nói xong lại lon ton chạy đi.

Chưa đầy nửa chén trà, ta đã ngâm mình trong bồn tắm ấm áp.

"Thúy Nhi, thêm ít cánh hoa vào." Nói rồi ta chìm đầu vào làn nước.

Chỉ có cảm giác ngạt thở mới tạm quên được sự nhớt nhát kinh t/ởm vừa trải qua.

Dù vậy, ngày này ta đã chờ đợi quá lâu.

Từ khi nghe tin tức về thân phận Sở Hác, ngay trong mộng ta cũng bật cười.

Sáu năm sống trong lãnh cung ẩm thấp, chưa từng có khoảnh khắc nào vui sướng như khi nghe tin ấy.

Ta biết, cơ hội trời cho đã tới.

Ai bảo ta sở hữu gương mặt còn diễm lệ hơn cả Mẫu phi.

Sở Hác đẩy cửa cung điện lúc ta đang nằm dài trên sập phơi nắng.

Ta lấy quạt che ánh sáng, nhìn chiếc trâm trong tay hắn khẽ nheo mắt.

"Thái tử sao rảnh tới chỗ ta?" Nụ cười nở trên mặt ta.

Sở Hác vài bước tới trước mặt, nắm ch/ặt tay ta đang cầm quạt.

Ta giả vờ kêu lên, chiếc quạt rơi xuống đất.

Tấm sa mỏng trên vai bên kia tuột xuống cổ tay.

Ánh nắng chiếu lên vai trắng nõn, làn da tựa phát quang, đến cả Thúy Nhi đứng bên cũng đỏ mặt.

Quả nhiên yết hầu Sở Hác lăn nhẹ.

Hắn mở tay, chiếc trâm trong lòng bàn tay trông càng tinh xảo.

"Đây có phải trâm của cô cô?"

Ta khẽ nhíu mày, ngón tay kia nhẹ nhàng lướt từ ngón cái hắn xuống lòng bàn tay, nhón lấy chiếc trâm ngắm nghía rồi cười: "Chính là chiếc trâm ta để quên đêm qua."

Ta bị Sở Hác bế vào phòng.

Thúy Nhi rất thức thời đóng cửa giúp chúng ta.

Ta đương nhiên biết chuyện gì sắp xảy ra.

Th/uốc trong chén Sở Hác đêm qua... bỏ hơi quá tay.

2.

Sáu năm trước, ta tận mắt nhìn Phụ hoàng buông tay ta nhắm mắt.

Người không yên tâm để ta ở thế gian.

Có lẽ người đã sớm đoán được ý đồ bẩn thỉu của đường huynh.

Đường huynh được quần thần đưa lên ngôi, việc đầu tiên không phải cử hành tang lễ, mà là giam Mẫu phi trong cung.

Ta bị quăng vào lãnh cung, sau đó đón nhận tin người phong Mẫu phi làm Thục phi.

Suốt sáu năm, Mẫu phi chưa một lần ghé thăm.

Mỗi lần nghĩ tới, con quái vật trong lòng ta chỉ muốn kéo tất cả xuống địa ngục.

Mà Sở Hác, là kẻ đầu tiên.

"Cô cô muốn gì ở ta?" Sở Hác nằm nghiêng bên cạnh, nhìn ta bằng ánh mắt nửa cười.

Lúc này hắn mới thật tỉnh táo.

Ta giơ tay điểm nhẹ lên chân mày hắn, cười đượm sắc: "Vẫn chưa nghĩ xong, Thái tử định cho ta cái gì?"

Hắn nắm ch/ặt ngón tay ta, áp sát tai thì thầm: "Hoàng hậu chi vị, đủ chưa?"

Ta gi/ật mình.

Rồi bật cười.

Ta trở mình đ/è lên ng/ười hắn, nụ cười trong mắt tan ra, áp sát môi hắn: "Thái tử nên giữ lời đấy."

"Phụ hoàng của ngươi rước Mẫu phi ta làm phi, ngươi lại rước ta làm hậu." Ta khẽ dựa vào người hắn, như nói chuyện đùa, cười đến thân thể r/un r/ẩy: "Hoàng cung này quả là thú vị."

Khi ta cười đủ, mới ngồi thẳng dậy, ngón tay lần từng ly từng tí trên mặt Sở Hác.

"Nhưng hảo nhi của ta, nếu không nhanh chút, thân phận ngươi sợ không đủ tư cách nghênh ta làm hậu..." Giọng ta càng lúc càng nhỏ.

Hoàng đế thân thể còn cường tráng, Thái tử đã đầy tham vọng.

Ta cười ngã vào lòng Sở Hác, tựa như thấy cảnh tàn sát sắp tới.

Không cần dơ tay, vẫn hất hoàng đế khỏi ngai vàng, nghĩ đã thấy khoái hoạt.

Ta tắm rửa xong liền bảo Thúy Nhi đào rư/ợu dưới gốc cây.

Chuyện vui thế này, sao có thể không uống rư/ợu?

Thấy ta xách rư/ợu lên mái nhà, Thúy Nhi vội khoác áo choàng cho ta.

"Công chúa, đêm nay đã se lạnh rồi."

Ta liếc nhìn nàng.

Nàng theo ta từ nhỏ, cả tâm cả mắt đều hướng về ta.

Dù ở bên ta, vẫn giữ được sự thuần khiết.

Khi sự tình của ta xong, trước khi ch*t nhất định phải tìm cho nàng một gia đình tử tế.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
2 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
7 Đừng bỏ anh Chương 13
10 Bệnh Chương 42

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Gã Công Xấu Cũng Muốn Sinh Con?

Chương 7
Tôi là một gã Beta vô dụng trong tiểu thuyết ABO, còn Omega Giang Dao của tôi lại là nhân vật thụ chính. Tôi chán ghét cậu ấy, cũng không thể cùng cậu ấy vượt qua kỳ động dục. Giang Dao phải đi làm nuôi tôi, vì không có bạn đời an ủi nên đã ngoại tình với sếp, diễn ra mối tình cấm kỵ. Nhưng tình tiết truyện đã xảy ra chút sai lệch. Giang Dao ngày ngày hít hà tôi như hít mèo, hoàn toàn không có dấu hiệu ngoại tình. Thậm chí còn muốn dùng con cái để trói buộc tôi. Cậu ấy ôm lấy tôi, đôi mắt ngấn lệ đầy van xin: "Anh ơi, em sinh cho anh một đứa bé nhé? Anh nhìn em đi, yêu em một chút được không?" Tôi hồn xiêu phách lạc suýt đi triệt sản. Sau đó em ấy nuốt viên thuốc, cưỡng ép bước vào kỳ động dục, mùi hương pheromone ngọt ngào tỏa ra, mang theo ham muốn quấn lấy tôi. "Vậy cũng được, anh sinh em bé đi, em sẽ yêu con như yêu anh vậy."
ABO
Boys Love
Hiện đại
173
Thế thân Chương 22
Taxi Đêm Chương 16.