Trần Trần Vị Mẫn

Chương 2

27/06/2025 04:25

Tôi: ???

Tôi góc bàn, ngờ chẳng anh ta, ngược bị mắt anh lướt khiến phần x/ấu gi/ận.

"Anh——"

"Hử?"

Cố vẻ mặt nghiêm túc, dường như đang chờ đưa lời giải thích hợp lý.

"Chân, bị chuột rút."

Khóe gi/ật giật, trong bụng ch/ửi anh đồ ngốc đuột, hiểu sự hồ lãng mạn, chữ "Trả dép cho không?"

Ngay sau đó.

Cố mũi đ/á nhẹ, động tác dứt khoát gọn gàng, đ/á đôi dép bên tôi: "Muộn rồi, đi ngủ đi."

Tôi: ……

Lửa gi/ận bốc lên chẳng nói nhiều, xỏ dép bỏ đi, nhưng khi cửa nhịn ngoái anh.

"Cô Diệp."

"Hử?"

Tôi cười hướng Trần.

Anh tay lên thái máy tính, dường như đã đoán dừng nhiên "Phòng ngủ thuộc em. Phòng sách thuộc Lần sau chưa cho phép, xin vào."

Tôi: ???

Tôi tay cảm thấy bị thái độ nhạt anh tổn thương, răng hàm gần như bị mài mòn, nhưng vẫn gượng cười "Vâng. rồi. Làm phiền anh."

Thế nhưng.

Cửa vừa lại.

Nụ cười môi lập băng.

5.

Tôi, thất bại nữa rồi……

Lần thất bại khi đang tắm.

Tôi kéo nhẹ khe nhưng anh ứng cực bàn tay dính nước lập giữ còn thuận thế khóa trái.

"Cô Diệp, nam nữ thụ bất thân."

Giọng trầm thấp.

"À, anh anh chứ?"

Tôi nói dối trắng trợn: "Xin lỗi. tưởng mình quên sưởi."

Cố nói gì thêm, nhưng vẫn nhớ lúc đó anh bước sau khi quấn áo choàng như thể sợ kẻ đãng như thấy chút.

Sau đó.

Anh còn sửa sưởi phòng khách, thừng phòng nữa.

Nếu thời hiện đại có tấm bia tiết dựng cái cho Trần.

6.

Đúng thất bại dũng cảm (lòng dạ vẫn từ bỏ).

Tôi bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào với Trần.

Ví dụ: ăn sáng.

hôn nhân giả, bữa ăn chung khi khớp giờ, khớp thôi.

Tính chúng chưa nào trùng cả.

Quyết rồi, đặt năm sáu báo thức, dậy sớm ăn anh.

Thế nhưng, sự thật lăn lăn giường, quản vất vả báo này báo khác.

Đàn ông gì chứ……

trọng bằng ngủ nướng không?

Hơn giờ.

Tôi ngáp dài, buổi trưa, cũng trang điểm, nhiên đi xuống lầu.

Kết quả.

Chưa đi mấy đã sợ hãi chuồn mất.

Mẹ ngồi uyển chuyển sofa, mắt lộ bất mãn nhấp nhẹ trà, như thể thấy hướng mặt bếp.

Tôi đứng cứng đờ, cũng bếp.

Cố đang bận rộn thái rau, vô chuyên chú.

"Con nói xem, cô gái chọn cho con, đứa nào hơn cô ta?

Con thật m/ù quá/ng, bỏ các tiểu thư khuê các cô ta.

Con xem mấy rồi. Cô dâu mới miếng cơm nóng cũng tự nấu."

Nói xong.

Mẹ anh giả vờ ngạc che tôi: chà, dậy rồi à, nói chuyện thắn lắm, con để bụng nhé."

Tôi: ……

Khóe gi/ật giật, Trần, thời trả lời sao.

Dù sao.

Lúc nghe tin đồng ý, khóc lóc thiên động địa, sau đó đơn giản tổ chức đám cưới.

"Mẹ, nói nhiều quá."

Giọng bình thản, như thể đang nói sự thật nhiên.

Tôi thấy khó xử.

Đột nhiên nhận với ai cũng như kể cả người đó anh.

"Mẹ đang cho con sao?"

Mẹ anh sốt ruột: "Bây dạy cô nề nếp, sau này con cô ta."

Tôi: ……

Nói xong, anh còn lùng cái.

Bầu nhiên căng thẳng.

Cố đặt tô canh lên bàn ăn, thèm nhiên nói:

"Con để cô nấu cơm cho con."

"Được! Được, con giỏi lắm!"

Mẹ anh nhiên quát to.

Tôi gi/ật nảy hoàn xen được, cũng dám.

Đối diện mắt anh quét tới.

Tôi cảm thấy cả người như băng, khi rời đi mới thở phào, tay sofa đứng dậy.

"Xin lỗi, tính tốt. Giọng nói to."

Cố nhiên lên tiếng.

Tôi cười gượng, vội vàng phẩy tay: "Ờ, cần xin lỗi, sao, giọng to chứng tỏ dồi dào, khỏe tốt!"

Lời vừa dứt.

Tay đang xếp chén khựng lại, dưới ban mắt mang vị khó hiểu.

Chưa kịp ứng.

Anh đã kéo ghế nhiên "Mời bàn, cô Diệp."

Emmm.

Sao nhiên có cảm giác chiếu cố vậy nhỉ……

"Ờ……"

Tôi sững người, theo xạ bước tới, nhưng dạng chỉnh tề Trần, lập dừng giọng cười:

"Chờ phút không?"

"Hử?"

Cố ngạc nhiên.

Tôi: "Em trang điểm chút~"

Cố Trần: ……

Mười phút sau.

Tôi cầm đũa, vén tóc mai bên tai, cười toe toét lên tiếng:

"Uầy, quá."

Giọng rất nhẹ: "Ăn nói, ngủ rên."

Tôi: ……

"Ồ."

Tôi uể oải, ngoan đáp lời.

Không bao lâu mới "Cảm ơn khen ngợi."

Hí hí (#^.^#).

7.

Chuyện bạn thân nghe tin lập chạy thăm.

"Này, cô có khó sao chứ?"

"Không sao mà……"

Tôi cuộn sofa, ôm trong lòng, vui sướng cô ấy.

"Không sao?"

Bạn thân nhíu mày, vẻ mặt chán "Khóe sắp kéo lên mang tai rồi kìa."

Tôi x/ấu che cười.

Bạn thân chớp mắt, như nhiên hiểu cười rói:

"Sao? Hạ rồi à?"

Tôi: ……

Tôi gi/ật ngờ ứng ôn hòa đã vui thế này, hoàn quên mất thanh tiến độ với anh chưa nhúc nhích nào.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Tướng Gia Sủng Ái Ta

Chương 31
Sau khi liên tục đánh ba vị hôn phu đến mức bị hủy hôn, phụ thân ta cho rằng ta có chút vấn đề về tâm trí. Người vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng, khóc lóc cầu xin Bệ Hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại từ đầu. Nào ngờ... ta lại nhất kiến chung tình với mã phu trông ngựa ở học viện. Để dụ dỗ hắn cưới ta, ta cách dăm bữa nửa tháng lại giả vờ đáng thương chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì bị thương ngã vào lòng hắn, mai thì bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, mốt thì cùng hắn thức trắng đêm đàm đạo nhân sinh lý tưởng... Mãi cho đến khi dỗ dành được chàng gật đầu, ta nửa đêm vượt tường về nhà báo tin mừng. Phụ thân nghe xong, xác nhận đi xác nhận lại người muốn tới cầu thân là một gã mã phu, liền vác cuốc rượt theo ta, thề phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ… Sáng hôm sau, mã phu thật sự đến cửa cầu thân. Hắn mặc áo bào thêu rồng cưỡi trên lưng ngựa, anh tư bừng bừng, phía sau là hàng trăm cấm vệ quân. Cha ta đang cầm cái cuốc chặn ở cửa, chuẩn bị cho mã phu mất mạng ngay tại chỗ, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất. "Gần đây quên đốt vàng mã cho nương con rồi, thế nào lại dẫn cả tên Diêm Vương – thừa tướng đến cửa, nhìn cái thế này, chẳng lẽ hắn đến tịch thu gia sản nhà ta..." Ta:
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
2
Mù Là May Hả? Chương 25