26.
Cách cách.
Đèn tầng bật sáng.
Cố lại, eo lên.
"Anh đi!"
Tôi ta, ngừng đạp chân.
"Đừng đậy."
Cố sofa, kẹp eo tôi, vòng lòng, kéo váy gối, giữ ch/ặt chân tôi.
Lòng ấm áp.
Tôi co rúm lại, cảm thấy x/ấu chưa bao nghĩ rằng tư thế mật ra trong cảnh này.
"Cố Trần! đồ l/ưu m/a/nh!"
"Hồi đó ai người chồng tiếng, m/ắng l/ưu m/a/nh?"
Cố nhíu cằm tựa vai tôi, xem vết thương của tôi, toàn có ý buông tay.
Tôi nổi mũi cay cay, càng thêm uất ức:
"Cứ m/ắng sao nào! M/ắng chính anh!"
"Động dạy bài học."
Tôi: ...
Xét thấy sự giãy dụa lúc nãy.
Tôi đã nhận rằng mình toàn thủ của cũng nhượng bộ.
"Anh dám..."
Tôi nhỏ phản bác.
"Anh thử xem."
Cố hộp c/ứu thương trà mở ngoáy tai và trùng.
Tôi nhíu dần dần yên, lẽ ngoáy tai bôi tôi, luôn cảm thấy mình bao bọc trong hơi thở thanh khiết.
Hơi thở đều nóng ran, x/ấu chuyện.
"Gần đây có đã nhờ người đặt trong em."
Cố nhẹ nhàng.
Tôi gì.
Mãi bôi xong, buông tay.
Tôi vội mở phòng, hai lời, lập xách tất cả tặng hộp ném lầu.
Một ném xuống.
Cố hơi đứng "Diệp Mẫn!"
Đáp anh.
Là của tôi.
27.
Ngày hôm sau.
Tôi tránh sớm ra ngoài gặp thì điện thoại của lên.
"Hả? Cái gì?"
Khách mình mẩy.
Tôi nghịch cuốn sách vẽ, thấy cuối ta cười nhịn hỏi: gì ra vậy?"
Khách vui nổi: "Ồ, vốn dĩ hôm nay định dự họp, kết ông chủ đó vợ đêm được, đ/au xin nghỉ rồi."
"Phụt."
Tôi cười cách đứng "Ông chủ Giang Đô à? Tên gì, xem có không."
Khách "Cố Trần."
Tôi: ...
28.
Tôi thật hay giả, ngày hôm đó về nhà, đã trên sofa, trông có vẻ uể chán nản lật giấy tờ.
Ánh lướt qua người tôi, chút dừng lại, cũng để ý thẳng lầu.
"Đứng lại."
Cố trầm.
Bước chân dừng, mở cửa, cửa, mạch.
"Cái kiểu này của con, con định để mẹ bế cháu?"
Khoảng chín tối, Mẹ của chói tai, nghe qua cửa, chưa kịp đứng thì đã mở ra.
Mẹ của lạnh lùng với Trần: "Vào đi."
Cuối cùng.
Lại "Mẹ yêu gì các con, trai hay gái mẹ đều thích, có đứa."
Tôi: ...
Bốn nhau.
Cố mặt tái tôi, miễn cưỡng bước ngủ.
Cạch.
Cửa sầm lại.
Cố đứng nguyên tại ghế bên lạnh lùng "Đợi ra."
Tôi gì, đeo tai tiếp tục vẽ.
Trong yên tĩnh cực độ.
Mười hai giờ.
Tôi nhiệm vụ sớm, vẫn đó, nhẹ "Chắc rồi."
Cố liếc tôi, như thể gi/ận dỗi, đứng liền hướng ra đi.
Tôi lười để ý tiếp cuộn chăn, tắt đèn ngủ.
Tuy nhiên.
Chưa đầy năm mở như gió lướt giường.
Ở cửa.
Mẹ của chổi lông gà, thấy bóng dáng: "Đồ hỗn xược, mặt mũi đấy."
29.
Kèm theo cửa.
Trái tim treo lơ của dần buông xuống, khỏi sang bên cạnh: "Sao vẫn chưa giả kết với ấy?"
Cố liếc tôi, ánh rực rỡ.
"Nhìn gì?"
"Hồi trước em cũng thường chằm chằm tôi, em?"
Cố trả mà ngược lại.
Hơi thở thanh khiết quá đậm đặc, như nhấn chìm tôi, thử chàng đẹp trai bên em có chịu không.
Tôi do dự, tiếp đứng mở tủ quần thêm chăn trải đất.
"Em gì vậy?"
"Nam nữ thụ bất thân. giường, em đất."
Cố từ giường hơi vui tôi, lạnh nói:
"Bây em định dùng để chặn họng sao?"
Tôi gối đất: dạy tốt, nên mừng."
Cố Trần: ...
Tôi biết tính khí của suất dỗ dành người khác 0.99%, chế càng thể nên cũng như yên tâm ngủ.
Nhưng.
Tôi ngờ rằng, này giường bên cạnh tôi, lòng.
"Cố Trần!"
Tôi cố gắng giãy dụa, toàn thủ của sợ nỗi thở mạnh:
"Anh đừng có em báo cảnh đấy."
"Hồi đó em cũng như thế này."
Cố bất ngờ tiếng.
Tôi nhíu mở miệng, gần hơn, nói:
"Tôi thừa nhận, lúc em hợp tác..."
"Đừng em buồn rồi."
Tôi nhắm tâm trạng thư giãn phá hỏng.
Đêm dần khuya.
Cố cánh luôn vòng qua eo tôi, co người lại, đậy.
Cảnh tượng như thế.
Tôi đã nghĩ nhiều lần, thực sự trong có chua xót.
Cuộc sống sau thất bại vấn, vẫn còn nhớ như in.
30.
Ngày hôm sau.
Tôi mạch mười giờ, tỉnh xem tạp chí.
Ánh tràn ngập căn phòng.
Tôi nhíu trong có chút rung động, sang, vô thức thu hồi ánh ra.