Thiêu Đốt Trái Tim

Chương 6

04/08/2025 06:27

Man tộc gian d/âm phụ nữ, gi*t hại trẻ thơ, ng/ược đ/ãi bách tính. Ta từ núi xươ/ng sông m/áu bò ra, học được cách gi*t người, học được cách ăn vỏ cây rễ cối. Là Tu La tướng quân dẫn quân đ/á/nh lui man tộc, c/ứu được chúng ta."

Họ bị ta chấn nhiếp đến nỗi không thốt nên lời, liên tục lùi bước.

Phải rồi, bọn văn nhân nhu nhược kia đương nhiên không dám tưởng tượng.

Ta chỉ là kẻ nữ lưu, lại dám gi*t người!

Một lão ông áo vải nghe ta nói chuyện, bỗng đ/ập bàn khóc lớn: "Lão từng thấy tướng quân năm xưa! Ngài xông pha đi đầu, chẳng sợ ch*t! Mười lăm tuổi tử thủ Bắc Cương, mười tám tuổi đại bại phản quân. Nếu năm ấy không có ngài, giặc cư/ớp chiếm kinh thành, làm gì có ngày tốt đẹp cho chúng ta! Nay mới qua mười năm, bọn hậu sinh các ngươi đã quên công lao của ngài rồi!"

"Ngươi bảo ngài h/ãm h/ại thanh lưu!" Ta chỉ tay vào kẻ cầm đầu, chất vấn hắn, "Ngươi có biết kẻ đó buông lỏng gia tộc chiếm đoạt điền địa bách tính, hiếp đáp nam nữ, làm hết điều á/c đ/ộc! Nhưng hắn chỉ vì bọn văn nhân các ngươi nói vài câu, viết mấy bài thơ sướt mướt, giả bộ vì nước quên thân, các ngươi liền tin hắn!"

"Ngươi bảo ngài giở th/ủ đo/ạn quyền thuật!" Ta cười lạnh, "Nhưng không có sự sát ph/ạt quả đoán của ngài, chỉnh đốn triều chính. Ngày nay trên triều đình chỉ toàn bè phái tranh giành! Hoàng triều trải qua chiến lo/ạn, không có th/ủ đo/ạn sắt m/áu của ngài ổn định triều chính, bọn văn nhân các ngươi còn được đọc sách sao?"

"Từng đứa một, đồ vô dụng!"

Ta càng nói càng gi/ận, trừng mắt nhìn chúng: "Nói khát cổ! Mời ta uống chén rư/ợu!"

Văn nhân mặt mày hổ thẹn, mang ra một vò rư/ợu đưa ta.

Ta liếc hắn: "Được rồi, ăn cơm đi."

Ta ôm rư/ợu phủi áo ra đi.

Đến nơi không người, ta lén nhìn chữ trên vò rư/ợu.

Khá đấy, đồ văn nhân vô dụng lại có chút tiền, dám m/ua cho ta thứ đắt nhất là Thiên Kim Tiếu.

Ta nếm thử, thơm lừng!

"Cô nương!" Một tỳ nữ trông quen quen kéo ta hốt hoảng, "Quận chúa bị Trưởng công chúa giam lỏng rồi, người bảo tiểu nữ tìm cô nương cầu c/ứu!"

Nàng vội vàng kể tình hình.

Trưởng công chúa biết chuyện Vinh An Quận Chúa bị ta đ/á/nh bại, quả nhiên nổi trận lôi đình!

Bà ta ép Lương Bồi Chi kết hôn cùng quận chúa, Lương Bồi Chi cự tuyệt đến ch*t, lập tức bị đ/á/nh mười roj.

Vinh An Quận Chúa bị Trưởng công chúa giam lỏng, bà ta tuyên bố, nếu tối nay Lương Bồi Chi vẫn không chịu nhận hôn sự. Trước gi*t ta, sau gi*t Lương Bồi Chi.

Ta nghe xong gi/ật mình, tức gi/ận: "Sao không gi*t Lương Bồi Chi trước nhỉ."

Tỳ nữ nghe vậy, bật "oa" khóc thét.

Ta bật cười, xoa đầu nàng: "Đừng khóc đừng khóc, ta đùa đấy."

Lương Bồi Chi, ta nhất định phải c/ứu.

Ta muốn Trưởng công chúa mặt mũi tiu nghỉu, ngậm bồ hòn làm ngọt!

09

Trước phủ Trưởng công chúa người đông như kiến, toàn kẻ xem náo nhiệt.

Một nữ đồng năm tuổi, áo quần rá/ch rưới, mặt mày dơ bẩn, chỉ đôi mắt linh hoạt tú lệ.

Nữ đồng sấp mặt đất, khóc đến nỗi gan ruột rời rã.

"Mẹ ơi! Mẹ không được ch*t! Cha chưa tìm thấy, mẹ ơi, mẹ mở mắt nhìn con đi."

Ta nằm thoải mái trên chiếu, búng tai nữ đồng, bảo nàng tránh xa tai ta.

Quả là đứa ăn mày no bụng, khóc hết sức lực, suýt làm đi/ếc tai ta.

"Nghe nói Vinh An Quận Chúa cư/ớp lang quân người ta, thương thay!"

"Chính là thám hoa Lương Bồi Chi chứ gì? Lúc duyệt binh qua đường ta từng thấy, đúng là nhất biểu nhân tài."

"Đâu phải thế, nghe nói vị phu nhân này ngày đêm gi*t lợn, vất vả nuôi Lương Bồi Chi ăn học, còn ở quê nhà sinh cho họ Lương một nữ nhi. Mẹ con cùng nhau vào kinh, ai ngờ, phủ công chúa giam giữ Lương thám hoa, không thả người!"

"Còn có công lý không! Còn có vương pháp không lẽ! Lẽ nào kinh thành trời cao đất rộng, Trưởng công chúa che được trời sao?"

Bách tính bàn tán xôn xao, quần tình phẫn nộ.

"Thả người! Thả người! Thả người!"

Họ đồng thanh hô lớn, tiếng hô chấn thiên, suýt làm sập nhà phủ Trưởng công chúa.

Ta nheo mắt nhìn ra, ừm, không tệ không tệ, việc xong sẽ thưởng thêm bạc cho chúng.

Người phủ Trưởng công chúa rốt cuộc không chịu nổi!

Họ sai thị vệ đuổi bách tính, quản gia bảo người khiêng ta dậy.

Nữ đồng khóc oà, ôm chân ta gào: "Đừng gi*t mẹ con! Đừng gi*t mẹ con!"

Ta phun một ngụm m/áu, r/un r/ẩy nói: "Muốn bức tử ta đây! Đây là muốn bức tử ta!"

"Hồ đồ! Cực kỳ hồ đồ!" Trong đám đông xông ra một người, đỡ ta dậy, gi/ận dữ: "Lương phu nhân, tại hạ là đồng song của Lương thám hoa. Hôm nay, tại hạ tất vì nàng đòi lại công đạo."

"Là Trạng Nguyên Lang!"

"Trạng Nguyên Lang nhân nghĩa thay!"

Trạng Nguyên Lang đỡ ta nói: "Tại hạ đưa phu nhân kiện lên Đại Lý Tự, không tin không ai xử được vụ án này."

Ta thở yếu ớt nhìn Trạng Nguyên Lang, rồi thu ánh mắt, lại lặng lẽ đứng thẳng người.

Quản gia nói năng dịu dàng: "Lương phu nhân hiểu lầm rồi, công chúa chỉ mời thám hoa lang tới phủ làm khách, mời phu nhân vào phủ."

Ta biết, đây là định đóng cửa đ/á/nh chúng ta, ta đương nhiên không vào!

Nhưng họ không cho chúng ta cơ hội phản kháng, thị vệ vây quanh, đẩy ta cùng đứa ăn mày vào phủ Trưởng công chúa.

Cổng lớn đóng sập, cách tuyệt mọi ánh mắt.

Ta bước vào, thấy sân giữa hoa cỏ sum suê, Trưởng công chúa đứng giữa sân.

Trưởng công chúa thân khoác y phục lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, bà ta nhìn ta sắc lạnh: "Thôi Thanh Châu, ngươi mới mười tám tuổi, sao có con gái lớn thế! Th/ủ đo/ạn thị tầng thấp kém này, cũng đòi giở trò trước mặt ta!"

Ngay cả họ tên, tuổi tác của ta cũng biết rõ ràng, xem ra Trưởng công chúa sớm điều tra ta rồi.

Ta đành không giả vờ nữa, nhìn thẳng bà ta nói: "Công chúa, thần muốn gặp Lương Bồi Chi."

"Dám nói chuyện với bản cung như thế, ngươi là kẻ đầu tiên." Trưởng công chúa nhìn ta kỹ lưỡng, bỗng gh/ê t/ởm: "Thần thái ngươi giống hệt một cố nhân của bản cung. Ngươi muốn gặp Lương Bồi Chi phải không? Người đâu! Mang hắn tới đây!"

Lương Bồi Chi bị người lôi ra, mặc chiếc trung y trắng nhuốm m/áu, mặt mày tái nhợt.

Hắn thấy ta, lại nở nụ cười: "Hỡi ơi, Tiểu Đao, ngươi vẫn tới c/ứu ta."

Ta cúi xuống, vén áo hắn xem, toàn vết roj.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ đáng ghét max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
0
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11