Buổi tối hôm đó, sự kiện được phát trực tiếp toàn bộ.
Chu sánh vai bước thảm đỏ, mỉm cười đối mặt với những câu từ phóng viên:
"Hai giờ cùng ty, là sư huynh sư muội, liệu chuyện tốt tới chăng?"
La ngượng ngùng cười mà bình thản đáp: "Mọi thứ thuận theo tự nhiên."
"Nghe quản trước vì năng lực kém cỏi, lợi, giờ bị sa thải."
"Chuyện cũ để nó cũng truy c/ứu."
Tôi đứng bên cửa sổ, dùng bàn tay r/un r/ẩy tắt đi buổi phát trực tiếp.
Ánh trắng bệch chiếu vào.
Đêm đó, mơ ngày xưa.
Tôi sống ở đây, khi viết xong hát mới, cửa sổ đàn cho nghe.
Phía sau khung cửa, muôn vàn ánh đèn nhà, còn những hát sau này được triệu truyền tụng, ấy là thính giả.
Chu nói: "Chị ơi, chị đợi nổi tiếng vang dội, buổi hòa nhạc tiên cho mười vạn người, sẽ cầu chị trước cả giới."
Sau đó quả trở thành tâm chú ý.
Người tiên vứt bỏ, chính là tôi.
...
Khi tỉnh dậy, cơn đ/au dữ dội ở dạ hành gần xỉu.
Ánh nắng chói chang, xua tan được cái lạnh.
Căn phòng trống trải.
Bao nay, bên cạnh luôn Thụ.
Người bạn nhất, sau khi tốt nghiệp đại nước ngoài cao học, sau đó định cư luôn bên đó.
Cô ấy thích lắm.
Chúng rất ít lạc.
Tôi ngã từ giường đất, co quắp bên đ/au đớn mồ hôi ướt người, tanh trào cổ nhanh chóng lan khắp khoang miệng.
Cuộc gọi chính là này vang lên.
"Suy nghĩ xong chưa?"
Giọng lộ rõ sự lạnh lùng bực bội, vẫn nhẫn khuyên tôi,
"Em ít tiền sẽ trả nhanh cho em, kết thúc, làm làm. Cứ kéo dài này, lợi cho em?"
"Đường Dung, đi."
Cơn đ/au lâu mới dịu từ từ dậy, thành giọng gấp gáp: vậy nửa nhé."
Như ngờ dễ dãi thế, ngập ngừng: "Thật sao?"
"Ừ, nhà lần, mang theo guitar hát cho nghe bài."
Tôi cũng rõ còn luyến tiếc điều gì, lẽ ch*t nhớ những phần bỏ trong cuộc đời.
Khi nơi, cờ đang ở dưới lầu.
Anh bước xe, bên cạnh còn đi cùng.
Tôi được châm chọc: "Tình cảm tốt thế, khắc cũng rời được?"
La khoác tay anh, nở nụ cười độ lượng lực:
"Chị lẽ lớn rồi, đương hiểu thú trẻ chúng em. Giai đương nồng nhiệt vốn là mà."
Tôi sao hiểu.
Tôi thời đương nồng nhiệt rất dài.
Dài mức đó là mãi.
5
Trước khi lầu với tôi, ý anh, để vết son môi trên cổ áo sơ mi trắng.
"Đi nhé, đợi dưới này."
La cảm lưu giọng ngào, "Tối nay còn viên ngắm hoàng nữa."
Cô dùng giọng này hát cùng rất nhiều ca.
Chu đầu.
Lên lầu, bước nhà, chiếc ghế sofa cũ tháo guitar sau lưng: "Em nghe gì?"
"《Cầu hôn》"
Động tác đột dừng lại, nhíu mày đang con quái vật.
Không biết khoảnh khắc trong thoáng điều gì?
Liệu là mười tám Dung hai mươi cạnh nhau ở góc sân trường, trong bóng tối gảy guitar, nốt nhạc đều sai.
Hát xong, cất ôm tựa vai anh: "Đây là hát hài nhất viết, tặng cho Dung Dung mà thích nhất."
Nhưng bây giờ.
Một bỗng cười lạnh: "Muốn đ/á/nh cảm đấy à? Dung, cho biết, được, nghe đàn cho nghe."
Một ca vốn tốt đẹp, bị đàn tan nát.
Tôi thở dài: "Kỹ thuật hát sa này... mà nổi là lẽ gì."
Bị chạm đúng nỗi suýt ghế:
"Em cũng đủ tư cách lời Những đó tin thế, giao hết cho kết quả sao? Tầm năng lực làm tồi tệ Nếu em, giờ vẫn nổi tiếng."
Một tanh trào cổ họng, nuốt xuống, đầu: "Phải, tầm tốt thật."
"Ít nhảm đi."
Anh cất guitar, tay đầy bực dọc: "Điện em, đây."
"Làm gì?"
"Tiền cho em, những tấm chat trước đây, xóa chứ?" nhướng mày, "Không giữ lại, để tống tiền lần thứ hai à?"
Tôi túi xách, lục trong đó tìm điện thoại, làm rơi chẩn đoán gấp đất.
Tim gần ngừng nhịp, nhanh chóng nhận phản ứng nực cười.
Vì thậm chí thèm nhìn, cầm điện tôi, xóa mọi thứ quan anh, kể cả bản sao lưu trên mây.
Thực hiểu rất rõ, sẽ bao giờ tiết lộ những điều này.
Vì thực sự sợ hãi những tranh tận với khác.
Hồi mới chút danh vướng bê bối đạo nhạc.
Tất cả khoản mạng hội tràn ngập bình luận á/c ý, bản thân chịu đều do lý.
Thức khuya, tin nhắn riêng, bức m/a q/uỷ đầy m/áu ra, trên đó khuôn mặt rá/ch nát Thụ.
Từ đó bình luận nào trên mạng nữa.
...
Chu xóa xong mọi thứ, đứng dậy: "Đi tranh thủ trước khi văn phòng ký hộ tịch đóng cửa, làm nhanh hôn."
Trên đường ghế phụ, ở sau.
Việc này cũng tránh cô là dỗ dành ổn thỏa.
Khung cảnh rõ trong gương chiếu hậu.