Tiểu Thư Trở Về

Chương 6

17/06/2025 20:22

Vụ việc cuối cùng kết thúc bằng việc cảnh sát tiến hành giáo dục tư tưởng nửa tiếng đồng hồ cho Lưu Tự và Lục Văn Tuyên.

Gặp phải tình huống oái oăm này, mọi người đều chẳng còn tâm trạng tiếp tục dự tiệc, lục tục rời đi. Tôi và Chu Lạc Lạc vòng qua cửa phụ chặn cô nàng streamer đang chuẩn bị rời khỏi.

"Này cô kia, đợi chút!" Chu Lạc Lạc gọi gi/ật lại.

"Cô là người Lưu Tự thuê à? Bài viết bôi nhọ tôi chắc đã soạn sẵn từ lâu rồi nhỉ?" Tôi cười hỏi.

Cô ta đứng im cảnh giác, không nói năng gì.

"Cứ đăng tiếp đi, tựa đề thì đặt kiểu 'Giả tiểu thư gia tộc tr/ộm kim cương trong tiệc, thiếu gia si tình bao che vì tình'." Tôi chậm rãi nói, "Nếu cô không dám đăng, thì cái hot trend này tôi sẽ tặng cho đối thủ của cô làm đ/ộc quyền."

Suy nghĩ một hồi, cô ta gật đầu quyết tâm.

"Nào, kết bạn WeChat đi, sau này còn nhiều dịp hợp tác." Tôi nhiệt tình mời cô ta thêm bạn.

Trên đường về, Chu Lạc Lạc vô cùng phấn khích.

"Không ngờ chị dâu ơi, cú lật ngược này đã quá! Chị làm thế nào vậy? Chị biết ảo thuật à?"

"Chỉ là bắt quả tang tên bồi bàn giấu kim cương lên người tôi, rồi dùng hai vạn tệ thuyết phục hắn đổi mục tiêu sang người khác thôi."

May mà lũ thiếu gia ngồi rung đùi này lười tự tay hành động, chỉ biết sai khiến người khác. Tôi từng nghèo khổ nên hiểu rõ nhất sức mạnh của đồng tiền.

07

Về đến Lục gia, không khí trong nhà ngột ngạt như trước cơn giông.

"Văn Thám, nếu bị oan ức có thể tâm sự với bố mẹ, sao con phải làm to chuyện khiến mọi người khó xử thế này?" Lục Thanh Giang đ/au lòng hỏi.

"Văn Tuyên con cũng vậy. Lưu Tự luôn thích con, tại sao hắn lại b/ắt n/ạt Văn Thám? Có phải con đã nói gì không? Dù không phải chị em ruột nhưng trong lòng bố mẹ các con đều như nhau cả, sao có thể dẫn người ngoài b/ắt n/ạt chị?"

"Con thật không biết chuyện này. Có lẽ do chị quá lạnh nhạt ở trường khiến Lưu Tự hiểu nhầm." Lục Văn Tuyên khóc lóc nức nở.

Như nhau ư? Tôi ngẫm nghĩ lời cha. Nếu hôm nay tôi bị gài bẫy thành công, họ hẳn sẽ cho rằng tôi vốn tính x/ấu cần giáo dục lại. Còn khi kẻ tr/ộm là Văn Tuyên thì ngàn lần không tin. Vẫn là khác biệt.

Mẹ ngồi trên sofa thở dài, nghiêm khắc nói: "Văn Tuyên, mẹ thật lòng coi con như con ruột. Mong con cũng coi chị như m/áu mủ."

Không ngờ mẹ đứng về phía tôi, Văn Tuyên ngẩng đầu kinh ngạc: "Mẹ!"

"Nếu các con không hòa hợp được, Văn Tuyên con hãy về ngoại ở một thời gian đi." Mẹ nhẹ giọng. Văn Tuyên sững sờ nhìn mẹ, ngay cả cha cũng ngạc nhiên: "Vợ...?"

Tôi nhìn mẹ. Phụ nữ vốn nh.ạy cả.m, bà hẳn đã nhận ra sóng ngầm giữa chúng tôi. Ánh mắt bà dành cho tôi lúc này chứa đầy xót thương và áy náy.

Một luồng gió mát thoảng qua góc tối lâu ngày trong lòng. Tôi vội cúi đầu kìm nén cảm xúc.

Nửa đêm lướt TikTok, sự việc đã gây sốt nhẹ. Mọi người đều ch/ửi rủa trà xanh Lục Văn Tuyên.

Vui sướng, tôi đầu tư đẩy trend cho mấy clip liên quan. Tiếc thay, độ hot không duy trì được lâu. Một tiếng sau đã không còn thấy video đâu. Chắc Lưu Tự ra tay.

Không ngờ sáng hôm sau, tôi bị mấy tên c/ôn đ/ồ chặn trong hẻm gần trường.

Hai tay khó địch bốn tay. Một gậy đ/ập trúng hông phải - đúng góc m/ù bên phải khiến tôi gục xuống.

C/ăm nhất là bọn chúng lợi dụng khuyết tật của tôi. Tên kia còn định x/é váy, tôi tức đến cắn đ/ứt tay hắn, dù ch*t cũng phải x/é được miếng thịt.

Giữa lúc hỗn chiến, tôi thấy bóng người thoáng qua đầu hẻm.

"C/ứu!" Tôi gào thét.

Người đó bỏ đi. Tim tôi lạnh buốt, nghĩ hôm nay toi đời.

Không ngờ lát sau hắn quay lại, dẫn theo mấy thanh niên lực lưỡng.

"Bạn ơi, tôi không đứng dậy được. Đưa tôi đi viện được không?" Tôi rên rỉ.

"Mơ à? Tao gh/ét đ/á/nh phụ nữ mới giúp thôi. Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

Nhìn kỹ thì... Đúng là xui xẻo! Hóa ra là bạn của Văn Tuyên. Đuổi xong c/ôn đ/ồ, hắn dẫn người đi mất.

Tôi nằm vật trong hẻm rên xiết. Gọi điện cho Kim chủ cũ Chu Nam Sơn: "Ra đón tôi... ở..."

"Sao thế này?" Chu Nam Sơn liếc nhìn người tôi đầy vết chân qua gương chiếu hậu.

"Lưu Tự cho người trả th/ù vì bảo vệ nữ thần của hắn thôi." Tôi lạnh lùng đáp, nhớ lại chiếc xe thể thao đậu đầu hẻm.

Biển số xe đó... dù có hóa tro tôi cũng nhớ! Tôi gọi người đi cào xước xe.

"Cào xe làm gì? Bực thì anh cho người đ/ập hắn một trận." Nam Sơn nói. "Cào để hắn đem đi sửa. Tôi cần tìm thứ trong xe."

Thấy Nam Sơn rẽ vào con đường quen thuộc, tôi vội nhắc: "Đừng đến Bệ/nh viện Thánh Tế."

"Em..." Hắn thở dài.

Thẩm Độ ở đó. Tôi không thể để anh thấy mình thảm hại thế này.

08

Xử lý xong vết thương và truyền dịch đã khuya. Chu Nam Sơn đưa tôi về Lục gia.

"Dừng ở đây thôi. Vào sâu nữa sẽ khó giải thích." Tôi bảo hắn đỗ xe ngoài rồi tự đi bộ vào.

Không ngờ Lưu Tự còn chuẩn bị "món quà kép" cho tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm