Ngày đầu tiên tôi vào Học viện Tứ Hải làm sinh viên trao đổi, cả trường đã xôn xao.
Bởi tôi là con người duy nhất giữa một biển yêu quái.
Dọc đường đi, các bạn đồng môn liên tục liếc nhìn tôi. Kẻ thì ra mặt tự giới thiệu, người xin chữ ký, có đứa lén chạm vào tôi, thậm chí có kẻ thần bí thì thào hỏi:
"Nghe nói loài người các cậu lúc rảnh rỗi thường hầm cá Khổng Lân ăn, một nồi còn không đựng hết, có thật không?"
Tôi: "...À...cũng...không hẳn?"
Cậu ta hào hứng: "Vậy một con ăn được mấy bữa?"
Tôi đang cố nhớ lại thì bạn Khổng Lân đi học muộn xông tới, lôi cậu ta đi đ/á/nh cho một trận.
Tôi: "..."
Thật là ngôi trường tràn đầy sức sống.
Giáo viên chủ nhiệm là một chị gái xinh đẹp, nguyên hình chim Thanh Điểu, ngại ngùng nói trước khi vào lớp: "Đây là lần đầu chị thấy người sống, em cho chị chụp chung một tấm được không?"
Tôi: "...Vâng ạ."
Sau bức ảnh kỷ niệm, tôi được dẫn vào lớp làm quen.
"Chào mọi người, em tên Hạ Linh." Viết xong tên lên bảng, tôi đành cười trừ cho qua.
Cả lớp vỗ tay rào rào. Cô giáo dặn dò mọi người hòa thuận với tôi, tôi cúi đầu lặng lẽ bước xuống.
Học viện Tứ Hải tập hợp những yêu quái xuất chúng nhất, khí thế ngùn ngụt. Cả rừng ánh mắt đen láy đổ dồn về phía tôi.
Nhưng bình thường bọn họ không hay trốn học sao? Sao hôm nay đông đủ thế?
Chẳng lẽ... toàn bộ đều đến xem mặt tôi?
Thật là... hơi quá sức chịu đựng.
Lướt mắt khắp lớp, tôi chọn được chỗ ngồi lý tưởng - một góc khuất chỉ có một "người" ngồi. Xung quanh cậu ta năm mét không bóng người, như thể đang bị cô lập.
Quan trọng hơn, cậu học sinh bị cô lập này chưa từng ngẩng mặt nhìn tôi, mải mê đọc sách như học sinh gương mẫu.
Cậu mặc áo đen, trán buộc băng lụa, dáng ngồi thẳng tắp. Đường nét góc cạnh, da trắng như ngọc, đôi mắt đen huyền phủ sương giá, toát lên vẻ lạnh lùng đ/áng s/ợ dù gương mặt vô cùng tuấn tú.
Tôi: "Cho tớ ngồi cùng nhé?"
Cậu ta ngẩng lên, ánh mắt băng giá thoáng chút nghi hoặc.
"Tùy." Giọng nói trong trẻo vang lên.
Tôi mỉm cười cảm ơn rồi vui vẻ ngồi xuống, không để ý đến ánh mắt kinh hãi của cả lớp cùng vẻ mặt ngập ngừng của giáo viên.
Suốt đường đi toàn gặp ánh mắt xem thú lạ, cuối cùng cũng gặp được người bình thản. Tốt quá rồi.
Nhà tôi có gia huấn: Đừng xét người qua vẻ bề ngoài.
Dù trông lạnh lùng, nhưng có lẽ đây là một yêu quái tốt.
Lần này đến Tứ Hải, tôi mang theo nhiệm vụ đặc biệt. Chỉ không biết bạn cùng bàn mới có đạt tiêu chuẩn không...
Giới yêu và nhân giới cách biệt lâu nay, nay cả hai bên đều đang phát triển mạnh, rất cần giao lưu.
Học viện Tứ Hải vất vả lắm mới xin được một suất trao đổi. Tôi gánh trên vai kỳ vọng của cả Hiệp hội Giao lưu Nhân - Yêu, phải cố gắng... ký được hợp đồng với vài sinh viên ưu tú!
Trước khi đi, gia đình dặn dò kỹ lưỡng.
Ví dụ: Trong trường có phân chia phe phái, yêu thảo mộc hiền lành nên tranh thủ; linh thú thần thông quảng đại, nên tìm cách ký khế ước trọn đời; chim muông thì nhiều đứa muốn sang nhân giới làm ngôi sao, cần lưu ý mấy loài công, vẹt...
Đặc biệt nhấn mạnh: Ở Tứ Hải có vài nhân vật kinh thiên động địa.
Những thứ khác không nói, riêng có một yêu quái tuyệt đối không được đụng vào!
Tên là Bùi Cô, hung thú bẩm sinh, m/áu lạnh t/àn b/ạo, gi*t yêu như ngóe. Không ai quản nổi hắn ở Tứ Hải, từng nuốt chửng ba lớp học, xuất hiện là m/áu chảy thành sông...
Tóm lại: Ai cũng có thể tiếp xúc, riêng Bùi Cô phải tránh xa cả ngàn dặm!
Để né hắn, mẹ tôi còn đích thân gặp hiệu trưởng xin cho tôi vào lớp xa nhất.
Dù nghe lời dặn nhưng tôi vẫn thấy miêu tả này hơi phóng đại. Nuốt ba lớp nghe đâu không thực tế lắm...
Đang mơ màng suy nghĩ thì chuông hết giờ vang lên. Tôi định làm quen hỏi thăm bạn cùng bàn về Bùi Cô.
Cô Thanh Điểu dạy ngôn ngữ các giới, chữ viết rất đẹp nhưng tôi hơi cận nên ngồi cuối không nhìn rõ.
Tôi khẽ chạm vào cánh tay bạn: "Cậu có ghi chép không?"
Hắn im lặng.
"Cho tớ mượn xem nhé?" Tôi nói nhỏ hơn: "Tớ không thấy rõ."
Vẻ mặt đ/áng s/ợ như sắp nuốt chửng người thoáng chần chừ. Cuốn vở được đẩy về phía tôi.
Tôi: "Cảm ơn cậu!"
Chép xong bài vở, tiết học kết thúc. Định hỏi tên bạn cùng bàn thì thấy cô giáo mặt tái mét đi tới.
Gương mặt xinh đẹp co rúm lại như sắp khóc: "Bùi... Bùi Cô à, bài tập lần trước cô đã chấm xong..."
Bạn cùng bàn im lặng.
"Cậu... tiến bộ rất nhiều." Giọng cô r/un r/ẩy: "Lần sau còn nộp không...?"
Bùi Cô cúi mắt: "Không."
Cô giáo thở phào: "Tốt... tốt lắm!" Nói xong liên tục đảo mắt ra hiệu, nhưng tôi chẳng hiểu gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn lại.