Tôi cúi thị kính, cảnh tượng kinh ngạc.

Ngẩng lên khích hướng về hét to, "Em rồi, bề mặt Mặt gồ ghề, vân mạn, rất nhiều nữa, đẹp quá."

Cố khẽ mỉm cười, ngước bầu trời, ánh tựa quang lánh.

"Anh rất thích ngắm trụ, mỗi lần lên không gian, cảm mình phiền n/ão bé không đáng kể."

"So với trụ bao la, ta tầm thường trọng hiện tại mới quan trọng nhất."

Đây lần tiên thế.

Bình thường, bục giảng điềm tĩnh ung dung, phòng thí nghiệm nghiêm túc đúng mọi vẫn thấy.

Còn đêm nay, một phiên bản khác, vẻ chưa từng bộc lộ mặt ai.

Không kiềm chế được, gọi tên "Cố Du."

"Ừm?"

Cố quay lại, chằm không chớp mắt.

Tôi nghe giọng mình, chậm rãi ràng,

"Em đồng ý với anh."

Dưới bầu trời đêm sao giăng đầy, khẽ gi/ật mình, sau đó nụ cười khóe môi càng càng đậm.

Buổi nằm trọc, lòng sóng yên, không ngừng lại cảnh tượng ở đài thiên văn, giờ mặt vẫn nóng bừng.

Phấn khích xúc động, vẫn không đăng một dòng nhóm bạn,

"Thứ muốn, không chỉ biển trời sao."

Còn kèm một bức ảnh vân chụp tối nay.

Rồi vừa làm x/ấu hổ, vội vàng chăn đầu, ném thoại một bên.

"Ting—", vội vã kéo chăn thở, quả nhiên Du.

"Không sớm nữa, ngoan, đi ngủ đi."

Tôi không nhoẻn miệng cười, ngủ ngủ ngon."

Lại gửi thêm một tượng ngủ ngon.

Luyến tiếc thoát diện trò chuyện, nhóm bạn báo tin nhắn mới, xem,

"Em sở hữu, không chỉ biển trời sao."

bình luận một phút trước.

Xong rồi, cảm mặt mình dường càng nóng hơn.

11

Cố yêu đương, học thuật xuất ta thán phục, đây kết luận rút sau khi ở bên anh.

Cuối tuần hẹn nhau vườn vật.

Tôi sớm ngoài, góc cách trường một anh.

Đây đã hẹn ước.

Tối hôm đó từ đài thiên văn về, trường, do dự với "Hay sau này phía thôi."

"Được."

Tôi ngạc nhiên không hỏi tại sao sao?"

Cố cười, vẻ mọi chuyện, mà, sợ quen thấy."

Ý nghĩ bóc mẽ ngại "Vậy... không gi/ận chứ?"

Cố tóc mai trán ánh chiều,

"Sao lại gi/ận, nỗi lo em, hoàn toàn tôn ngày cảm thể."

Lòng xúc động, thể tôi.

Trong gọi đến.

Bây giờ chưa giờ, lại cuối sáng sớm thế?

"Alo?"

"Niệm Khanh, chưa? làm phiền chứ?"

Giọng thấp, bên cô nghe rất tĩnh.

"Không, sớm rồi, việc không?"

"Em, đó..." ấp úng lời.

Tôi nghi hoặc, "Sao vậy? Rốt cuộc muốn gì?"

dường dồn hết dũng lời mang theo sự e thẹn,

"Em, Thời Sơ, tối qua ở ngoài qua đêm nhau."

Tôi khẽ gi/ật mình.

Nếu kia, nghe câu chắc sẽ đ/au lòng khôn xiết, nhưng giờ, lòng đã chẳng sóng.

Tôi bình "Ừ."

Bên kia thoại, ngập ngừng, Khanh, em..."

"Niệm Khanh."

Đang nói, đã xe đến.

Tôi cười vẫy với ngay."

ràng đã nghe giọng nghi hoặc hỏi, Khanh, ai vậy?"

Tôi đỗ xe bên kiên nhẫn này lòng bình nhiên,

"Là bạn trai em, hôm nay bọn đi chơi, đón em, lần sau tiếp nhé."

Chúng vườn vật, ân cần chụp cho rất nhiều chụp ảnh chung tiên tôi.

Cố rất hài lòng với bức giục gửi cho làm cho cười phá lên, một niềm hạnh phúc chưa từng lan tỏa lòng.

Lúc chuẩn tiếp tục tham quan, trời đột nhiên đổ mưa lớn, khi chạy cả hai chuột l/ột.

Cố vội máy sưởi, lấy giấy lau mặt cho tôi,

"Xin lỗi, ràng xem dự báo thời tiết không vấn đề gì, không ngờ vẫn mưa."

Thấy vẻ mặt áy náy an ủi, "Không dự báo thời tiết dạo này lo/ạn xạ cả rồi."

"Hắt xì..."

Cố hắt hơi, chau mày,

"Chỗ này cách trường một tiếng, về nhanh chắc sẽ cảm lạnh. Đến nhà tạm căn hộ gần đây, xe chỉ hai mươi phút."

Tay lau tóc bỗng lại, ngại "Cái không tiện đâu.

Cố ngần ngại, bật cười khẽ chạm mũi tôi,

"Nghĩ chỉ sợ cảm thôi."

Mặt ửng hồng, khẽ nói, "Ừ."

12

Đến nhà, lấy một bộ mới bảo đi nước nóng.

"Chỗ chưa ai đến, xong, tạm thay đồ này cả đấy."

Tôi đỏ mặt nhận lấy, một bộ đồ thể thao anh.

"Đi nhanh đừng cảm lạnh."

Khi xong bước ra, bận rộn bếp.

"Anh làm thế?"

Cố nghe vậy ngoảnh lại, ánh tôi.

Tôi e thẹn cúi xuống, quần áo mặc, đúng cỡ siêu rộng.

Cố đi tới, cầm lấy chiếc nhẹ lau tóc cho tôi,

"Nấu cho mì, sắp xong rồi, ngoan, đi sấy tóc đi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Âm Thanh Ba Lan Năm Ấy

Chương 6
Ngày nhà họ Tô bị khám xét, cha tôi khoác lên người tôi bộ váy áo lộng lẫy, ném tôi trước mặt binh lính: 『Đây chính là đại tiểu thư Tô Nguyệt Oanh của Tô gia.』 Mọi người đều nói cha là bề tôi trung thành. Khi gặp lại, cha đã trở thành Đại tướng Thần Vũ được tân đế sủng ái nhất, Tô Nguyệt Oanh trở thành hoàng hậu, sống trọn kiếp bên cạnh tân đế. Còn tôi, là kỹ nữ thân bại danh liệt nơi lầu xanh. Mẹ tôi vì muốn chuộc tôi, gượng gạo thân thể tàn tật đến cầu xin cha, nào ngờ bị người giữ cổng hai gậy đánh chết. Tôi cầu xin Tô Nguyệt Oanh chôn cất mẹ, không ngờ nàng nói: 『Lầu hoa đầy những kỹ nữ thanh bạch, nếu ngươi biết giữ mình, ta còn có thể giúp. Nhưng ngươi tự nguyện rũ bùn, ta sẽ không giúp kẻ như thế.』 Đêm đó, tôi bị chặt tứ chi, vứt xuống sông. Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về ngày Tô gia bị khám xét. Lần này, hãy để Tô Nguyệt Oanh tự mình giữ gìn phẩm tiết nơi lầu xanh đi.
Cổ trang
Cung Đấu
Báo thù
0
Nhử Địch Chương 11