Và người đàn ông chủ mỏ than bên cạnh tôi lập tức co rúm lại, ngoan ngoãn đứng trước bàn trà, để mẹ tôi nhìn ngược nhìn xuôi. Cảnh tượng đại ca biến thành tiểu đệ này mang một vẻ đáng yêu trái ngược không hiểu vì sao. "Chàng trai, cháu tên gì? Gia đình thế nào?" Mẹ tôi rót một ly nước, bình thản hỏi. Trình Tử Dịch hắng giọng, lập tức nghiêm túc trả lời: "Dì ơi, cháu tên Trình Tử Dịch, bố cháu là giáo sư đại học, mẹ cháu về hưu từ đoàn văn công, cháu tự mở công ty than, kinh tế cũng tạm ổn, có nhà riêng ở Bắc Giao, một căn hộ lớn ở trung tâm. Nếu cưới xin, Sơ Sơ không hài lòng có thể m/ua lại". Tôi đứng bên nhìn rõ mồn một, mỗi câu hắn nói ra, mắt mẹ tôi lại sáng lên một phần. Không ngờ Trình Tử Dịch - vị 'đại ca' này lại xuất thân từ gia đình trí thức. Cuối cùng, mẹ tôi tươi cười đứng dậy, kéo Trình Tử Dịch ngồi xuống: "Tiểu Trình à, cháu chính là người hẹn hò với Sơ Sơ lần trước phải không?" Trình Tử Dịch vội gật đầu: "Vâng ạ". Mẹ tôi cười tít mắt, từng nếp nhăn đều chất chứa sự hài lòng với chàng rể mới: "Tốt lắm, lần trước dì Chu nhắc đến cháu là dì đã thấy ưng rồi. Không ngờ Sơ Sơ và cháu thật có duyên". Nhìn vẻ mặt hớn hở của mẹ, tôi thầm chê bà thực dụng, lại nhớ đến bộ dạng của mình khi phát hiện đã ngủ với ông chủ mỏ than. Haizz. Quả đúng là mẹ nào con nấy, tôi muốn làm đại tỷ, mẹ tôi muốn làm mẹ của đại tỷ. Cũng như nhau thôi. Thế là giữa buổi sáng sớm, Trình Tử Dịch bị ép gặp mẹ vợ, suốt buổi che giấu cánh tay xăm kín, giữa chừng còn vào toilet rồi trở ra với chiếc dây chuyền vàng to đùng đã biến mất. Tuy nhiên, khi hắn vào toilet, tôi lén ngồi xuống sofa dò la: "Mẹ, thấy sao?" Mẹ tôi nhướn mày, tổng kết cực chuẩn: "Nhiều tiền, đẹp trai, hơi quê". Tôi suýt bật cười, đó là chưa thấy chiếc áo khoác lông chồn đặc trưng của đại ca. Trình Tử Dịch từ toilet bước ra vội nói: "Dì ơi, dì chưa ăn sáng đúng không? Cháu có chuẩn bị ít đồ, mình cùng dùng nhé". Mẹ tôi vui vẻ đồng ý. Nhưng sau bữa sáng, tôi hoàn toàn bái phục. Đúng là lão làng, chỉ nửa tiếng đồng hồ mà mẹ đã moi được hết thông tin về cô dì chú bác nhà họ Trình. Trình Tử Dịch có vẻ hơi hoảng, dáng ngồi không yên khiến tôi thấy tội nghiệp, cuối cùng phải ngắt lời: "Thôi mẹ, lát nữa bọn con còn đi hẹn hò". Ý tôi là đổi chủ đề cho mẹ ngừng tra khảo, ai ngờ bà bỗng hào hứng: "Hay lắm, người trẻ phải ra ngoài hẹn hò nhiều vào, tăng tình cảm". Vừa nói bà vừa vỗ vai tôi: "Đi, mẹ giúp con chọn đồ". Tôi nuốt miếng quẩy chiên, đành đứng dậy theo mẹ vào phòng ngủ. Nhưng... tôi hối h/ận vl. Sao mẹ dám chê Trình Tử Dịch quê? C/ứu, bà lục tủ đồ tôi một hồi rồi phối ra bộ đồ kinh dị: áo ren cổ chữ V kiêu kỳ, váy đan len x/ẻ cao tận đùi, kèm tất đen dày cộp... Những món đồ tôi m/ua xong lười mặc bị mẹ moi ra hết. Tôi bó tay. Trong phòng, mẹ vừa tẩy n/ão tôi về gu 'thời thượng' vừa quen tay dọn dẹp, gấp chăn, xếp quần áo, thu dọn thùng rác. Khoan đã... Thùng rác?? Tim tôi đ/ập thình thịch, chợt nhớ đến thứ 'rác' không thể nói thành lời trong đó, gần như nhảy dựng lên: "Mẹ ơi, đừng dọn thùng rác!" Vừa dứt lời, tiếng chân ầm ầm vang lên từ phòng khách. Trình Tử Dịch chạy xồng xộc vào phòng. Nhưng đã muộn. Mẹ tôi cúi người cầm thùng rác, ánh mắt đóng đinh vào bên trong. Từ góc nhìn của tôi, có thể thấy loáng thoáng thứ bên trong. Không thể nhìn nổi... Thời gian như ngừng trôi. Nếu mẹ phản ứng nhanh, làm ngơ thì còn đỡ ngượng. Đằng này, bà lại có phản xạ chậm. Trình Tử Dịch đứng cửa mặt tái mét, tôi ngượng chín mặt, còn mẹ tôi... Tay cầm thùng rác, mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bên trong. Bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm. Tôi không chịu nổi, gi/ật lấy thùng rác, nhanh chóng buộc ch/ặt túi rác rồi ném về phía Trình Tử Dịch, làm bộ như không có chuyện gì: "Thôi mẹ, việc đổ rác để Trình Tử Dịch làm". "Đúng rồi", Trình Tử Dịch nhanh trí đáp: "Việc bẩn nên để đàn ông làm".