Mỗi anh tôi.
Khi thể phát triển theo hướng tình yêu.
Anh luôn nồng nhiệt trở bình thường.
Khiến hiểu lầm ý anh.
Trong cuộc thực, cô gái nào dám bày tình thẳng thắn.
Nếu tình với người, sao thể cam lòng làm bạn?
Đây chuyện tốt đẹp.
Bạn bè cam lòng, yêu chưa đủ.
Vì vậy, thà giữ mối qu/an h/ệ ba với Cách.
Đối lập nhau.
Ngẩng đầu nhìn bầu đầy sao lánh.
Ánh trăng sáng đêm nay.
Học năm 11, để chạy giành giải thi Toán.
Mỗi tối giờ học, đều cuồ/ng nhiệt giải đề.
Hôm mọi hết, vẫn chưa làm xong bộ đề, vật lộn cùng với tế bào n/ão.
Khi ngẩng đầu lên, chỉ tôi.
Bình thường luôn đúng giờ cơ bản đi ngay thu cặp.
Như thể cùng với tôi.
Hôm nay lạ thay đâu.
Đột nhiên, nháy vài lần hoàn chìm tối.
Điều nhất đến.
Bởi chứng quáng gà thêm nữa tối.
Bình thường luôn mang theo chiếc nhỏ.
Tôi r/un r/ẩy mò mẫm cặp, ch*t nay quên ở nhà rồi.
Trường phép mang thoại vào lớp.
Tôi nuốt nước bọt, nhủ bình tĩnh.
Có lẽ nữa về.
Bóng tối thú dữ, giương nanh múa vuốt lao phía tôi.
Mỗi giây đều vô cùng bất lực.
Tôi ro góc.
Cảm giác nửa thế trôi qua, sáng vẫn xuất hiện mong đợi.
Nhưng tiếng chạy vội vã.
Cậu thiếu niên gấp: "Ai ở đây?"
Tôi khản giọng đáp: "Là tôi."
Tôi nói nhỏ: "Tôi tối."
Tôi tưởng anh chế giễu: Đồ lùn, cậu tối à.
Nhưng không.
Vài giây xoẹt tiếng, rèm cửa bị anh kéo phăng vốn rèm che nắng ban ngày.
Ánh trăng cửa sổ tràn vào nước.
Ánh bạc nhẹ nhàng xua tan chút hãi.
Anh tôi, nói khẽ: "Tôi đưa cậu ngoài, hành sáng trăng, nữa điện."
Anh bảo tay anh, từ đi theo.
Trong trúng, vô tình vào tay anh.
Ngón tay thon dài ẩm ướt, hôi? vừa chạy vội sao?
Hà tay ngược ch/ặt tay tôi.
Hơi ấm lòng bàn tay an tâm phần nào.
Cho sức mạnh chống tối.
Không sự hồ, ngượng ngùng, mọi đều nhiên.
Anh dắt trọng di chuyển hành lang.
May sao trăng trên tròn và lớn.
Sáng rõ ràng hơn nhiều.
Gió trăng sáng, ấm áp cạnh.
Vẻ đẹp tuổi trẻ chỉ thế.
"Sao cậu chạy về?"
"Lấy đề thi Toán."
Nói dối, anh chẳng bao giờ mang đề nhà.
Trong lòng bỗng dâng lên gợn sóng.
Lần trước nói chuyện với cùng bàn việc anh ở cạnh.
Cậu thiếu niên này, tấm lòng được đấy.
Một trở sáng.
Hà nhìn tôi, chút nhiên.
Nhanh chóng buông tay tôi, bước vào lớp.
Lúc mới phát hiện, hóa nãy giờ vẫn tay nhau điện.
Một bố ở hành lang, cầm to tôi.
Trên nói với bố: Hôm nay sự con.
Nếu không, mười mấy phút mất phát khóc.
Bố bảo thế thì ta chu đáo.
Nhưng biết rằng, bố sự ta.
Mà cách thức đặc biệt.
Từ luôn kìm được việc liếc nhìn tay Cách.
Cảm tuổi trẻ nảy mầm ta bốc đồng.
Vào chiều cuối cùng lấy hết can đảm giờ đi kem.
Thời cấp ba quy định bất văn.
Bất nam hay nữ, tiệm kem ở cổng chung kem bào.
Ít mang ý nghĩa xuyên thủng tờ giấy.
Thật đáng tiếc.
Hà chối tôi.
Lý do tìm khá lạ.
Anh làm đề.
Một bình thường mấy ham học, bảo anh làm đề.
Ý chối rõ ban ngày.
Tôi chịu cuộc.
Rủ anh lần hai.
Anh bảo làm đề.
Lần ba...
Làm đề...
Rồi đề anh ngày nhiều.
Thành tích ngày cao.
Ba tháng trước thi đại học, anh lọt top khối.
Chúng phố, khắp nơi nhân tài.
Thành tích đại diện việc đỗ đại trọng điểm.
Vậy vì sự bày tình gián tiếp tôi? Biến sinh sinh giỏi.
Tôi nước mắt, âm thầm khen mình.
10
Đến 12 giờ, đúng giờ gửi chúc mừng sinh nhật.
Cậu xem, cứ thế, xa.
Tôi sự chịu hết nổi rồi.
Bữa thịt nướng tối nay cùng ức nóng người.
"Cậu gan thì gửi cái gì khác đi."
Anh quả nhiên gan.
Gửi câu: "Cậu muốn trước 'bia thịt nướng hùm đất' không?"
Đầu óc rối.
Gì cơ?
À! Chợt hiểu chính quảng cáo ở tiệm nướng nãy.
Câu trước gì nhỉ?
Yêu Bia thịt nướng hùm đất?
Yêu đi...
Yêu đi...
Đầu óc lùng bùng, ý nghĩ không?
"Bị bệ/nh à? gì nói thẳng ra."
Anh trả ngay: "Không bệ/nh, cậu."
"Vậy ta yêu nhau, được không?"
Đầu óc rối hơn, lòng dấy lên xao động.
Bày tình trực tiếp thế này, cậu tin nổi không?
Tôi lay Tiểu Vũ dậy.
Bảo cô giúp phân tích.
Hà đang trêu tôi?
Hay sự, thích, tôi!
Kết quả cô chẳng mở mắt.
Bia thịt nướng tối cô ngủ say ch*t.
Quách D/ao giường đối diện thấy.
Kéo rèm châm chọc trận: "Sao loại thiếu n/ão cậu chứ."