Ch*t khóc hu!! Anh trai diễn xuất mức t/âm phân liệt rồi!
Tôi nhét gã đầu óc hỗn băng ghế sau, vội vàng cài dây an ngã vật xuống, rồi tự mình chui ghế ngồi, đường chú lái hộ.
Xe động, muốn phá tan khí ngột ngạt nên bật danh sách nhạc. Giai điệu du dương vang giữa đêm khuya -
[Người chia tay rồi hợp lại, ta ngày càng sâu đậm.
Gặp em hạnh phúc anh, ngân vang khúc nhạc.]
Tôi: ????
Khi Vương Hoành hát câu "Đừng chuyển không", bướng bỉnh chuyển sang tiếp theo.
Nhưng sau kinh khủng hơn -
[Tiếng "anh trai" là vỏ đôi nhân sa thành bạn lòng ai ng/uôi ngoai?
Em môn hộ phép.
Làm em thật thú vị, sống riêng, quên vế mà đuổi.]
...
Cái quái gì thế, danh sách nhạc nay bị bệ/nh à?
Tôi tức gi/ận tắt nhạc, hậm hựa dựa ghế nghịch điện thoại.
Chú lái hộ mắc: "Bài Lan rất mà, cô thích sao?"
"Không thích!" bất đáp.
Liếc chiếu hậu, biểu cảm Dịch rất lạ, khóe cong cong nụ cười phảng phất vị đắng.
Chắc đắng thấm cổ họng, tim giá lạnh!
6
Biệt thự sáng đèn, hóa chú quản gia nghỉ phép đã về.
Chú quản gia chạy cửa, thấy Dịch cô gái đỡ nhà, lúng liếc bỏ túi.
Đã là nửa đêm!
Đôi chú sáng rực đèn pha xe Porsche: "Cậu chủ đã 10 năm chưa dẫn phụ nữ về nhà!"
Tôi gạt tóc bị gió thổi xạ, thậm chí bay mũi Dịch, kinh ngạc:
"Không phải chú Lâm ơi, bình thường ấy dẫn đàn về à?!"
Chú quản gia NPC bị lag máy:
"Hả? Không... Sao là Yến Yến, cháu về rồi?"
Tôi lướt qua câu, chú quản gia kịp cằn nhằn dặn dò, lao vút lầu.
Cái cầu thang xoắn gỗ đỏ này sao dài bất thường thế?
Tôi đỡ tên lảo đảo leo lên, cả thân nặng trịch 1m83 tôi.
Không hiểu sao, cảm giác buông thả mình.
Buông thả bản tính đã nén bấy lâu.
Không che giấu, trang, thậm chí chẳng chuốt.
Cuối tới hồng hộc, quẳng xuống... sàn giường.
Có ch*t vì lạnh thì đáng đời.
Phòng rộng thênh thang hơi bề bộn.
Tông chủ đạo là nâu vàng giường đôi rộng rãi, phía sau là bức tranh sơn dầu trừu tượng sắc đậm.
Đèn pha lê tinh xảo trên trần nhà, cửa bị voan che phủ.
Căn phòng tăm ngột ngạt, hoàn trái ngược tượng vẻ thể hiện bên ngoài.
Sàn ngổn ngang giấy cố quét lối đi.
Chú Lâm nói phòng lạ vào, mỗi tuần một và chạm bản thảo.
Bản thảo phân loại thô thành hai phần, trong hỗn vẫn có trật tự.
Một đống là kịch bản vô số chú thích chi chít.
Từ cách phát âm lời thoại, thái cảm xúc hoàn nhân vật nhắc tỉ mỉ.
Đây là dưỡng diễn chẳng thấy lạ.
Thứ thực sự rùng mình là...
Cuốn ghi những câu đùa.
Không phải một cuốn thường, mà là kịch bản đời tự thiết kế tỉ mỉ.
Trong cuốn bìa cứng này, viết các nhân cách tự tạo - chuyên gia tiếp chuyện hài hước, ngốc tính, Trương Phi liều mạng...
Mỗi diễn có danh sách việc phải làm, dùng góc Thượng để quan sát mình, ghi chép và phân tích hàng ngày.
Hắn cẩn thận chọn lọc chủ hot, meme hài hước thịnh hành -
Cái nào gây cảm văn phòng, chủ dễ gây tranh cãi, cách tăng độ hot, tạo hiệu ứng chương trình, làm sao thể hiện sự hài hước ống bằng câu...
Thỉnh thoảng bông đùa về ngôi sao khác trên sóng truyền hình, ngôi sao đó sụp phân đó bị các hội fan đào chia sẻ đi/ên cuồ/ng.
Hai chữ "Hoắc Dịch" thế và ê-kíp dốc sức gói, nhiệt độ thế leo thang.
Sự đời khó lường, sao có thể dự đoán chuẩn x/á/c thế, sao mỗi bước đạp trúng huyệt vậy?
Cơn rùng mình dọc sống tôi.
Thì đại huỳnh tôi, thực chất chẳng hề hài hước?
Sự thật nói rành rành:
Hắn một nhân cách hài hước dễ nổi cồn mà thôi.
7
Soạt!
Cuốn trong tay bị gi/ật phăng, động quá đèn ngủ hoa vàng bên nhào.
Vỏ đèn vỡ tan tành, đèn bên trong vẫn le lói ánh sáng.
Tôi gi/ật b/ắn người, phản xạ chống tay xuống sàn định lùi lại, chưa kịp ngã đã bị đỡ ch/ặt.
"Xì..."
Tai lập tức thấy tiếng hít hà đ/au đớn.
Tôi quay phắt lại, vô thấy mình trong Dịch - bị quả tang hết sức hoảng hốt.
"Em... em chẳng thấy gì hết!
Thật đấy!"
Tôi lảng tránh ánh rồi phát hiện bàn tay kia đ/è thủy tinh vỡ, m/áu đầm đìa.
Hoắc Dịch cười "Triệu Sở Yến, em dễ bị lừa lắm sao?"
Dù đuôi vẫn phảng phất vẻ phóng giọng điệu dựng tóc gáy.
"Nói về lừa thì mới là bậc thầy." nghiến răng.
"Khỏi phải nói móc," Dịch chút động, "Cố chuốc say khướt, em muốn làm gì?"
Định giải thích, điện thoại chợt sáng.
Tiếng chuông chói vang khắp phòng, dưới ánh Dịch, máy.
Dĩ nhiên, đủ can đảm bật loa ngoài.
"Gặp uống cà phê? ừ, được!
Ờ, mai gặp."
Tôi hẹn gặp bạn mới quen uống cà phê ngày mai.