Họa Sĩ

Chương 5

06/08/2025 23:41

Trong lúc nói chuyện, tôi liếc Trương Hồng một cái đầy hàm ý.

Tất cả khách khứa trong phòng tiệc đều tỏ vẻ hiểu chuyện. Ngày trước, lịch sử leo cao của Trương Hồng ở thành phố nhỏ chúng tôi từng là tin đồn nóng hổi.

Dù mặt dày đến đâu, giờ phút này Trương Hồng cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Cô ta khẽ gọi tên Tần Tuyết, ra hiệu bảo cô ta im lặng và ngồi xuống ngay.

Tần Tuyết vội bước sang bên kia bố tôi, cùng Trương Hồng ngồi hai bên trái phải của ông.

Bố tôi nhíu mày.

Đầu tiên, ông quay sang Tần Tuyết: "Cút ra! Đây là chỗ của con chị."

Rồi quay sang Trương Hồng: "Cô cũng cút luôn, không biết hôm nay ai là nhân vật chính sao?"

Hai người bực bội nhích sang một bên.

16

Nếu chuyện dừng ở đây thì mọi thứ vẫn ổn.

Đằng này, Trương Hồng quá tham lam. Cô ta không chỉ muốn tôi và mẹ tôi mất mặt, mà còn muốn chúng tôi thực sự chịu thiệt.

Trước mặt mọi người, cô ta đẩy hộp đồ ăn mang theo về phía tôi, nói là tự tay làm để chúc mừng tôi đỗ đại học, mời tôi và mẹ tôi thưởng thức.

Còn bảo ăn nóng, vừa nhờ nhân viên hâm bằng lò vi sóng.

Tôi mở hộp, thấy bên trong có hai chiếc bánh: màu đỏ, hình hoa mai, trên mặt có cánh hồng và nam việt quất.

"Chút quà nhỏ. Huỳnh Huỳnh, ăn thử đi!"

Trương Hồng nhìn tôi bằng ánh mắt nhiệt tình, cười ha hả nói,

"Kêu cả mẹ con ăn nữa nhé! Dì Trương trước đây không hiểu chuyện, có nhiều điều mạo phạm, hai mẹ con đừng để bụng! Hai chiếc bánh nhỏ này coi như dì xin lỗi!"

Đây chẳng phải mèo khen mèo dài đuôi sao?

Ăn, nghĩa là chuyện cũ xóa bỏ hết;

Không ăn, lại tỏ ra không độ lượng, đúng là trò trói buộc đạo đức điển hình.

Tôi suy nghĩ, liếc nhìn Tần Tuyết và Tần Hữu, chỉ thấy Tần Tuyết đầy mong đợi, còn Tần Hữu thì vẻ chế nhạo.

Tôi lấy khăn giấy khử trùng lau tay, nhón một chiếc bánh, đưa thẳng đến miệng bố tôi, giọng ngọt ngào:

"Bố, con đỗ đại học toàn là nhờ công của bố! Chiếc bánh này coi như mượn hoa dâng Phật!"

Bố tôi vui mừng, chỉ tôi khoe với mọi người:

"Con gái lớn của tôi, hiếu thảo lắm!"

Mọi người vỗ tay.

Bố tôi há miệng, cắn một miếng—

Biểu cảm của ba mẹ con Trương Hồng, đúng là cảnh tượng hỗn lo/ạn!

Cùng lúc, tôi ngửi thấy mùi hôi thối từ miệng bố phát ra, ông cũng nhận ra điều bất thường, nhíu mày há miệng, nôn thốc nôn tháo.

Nhân viên vội mang nước tới.

Bố tôi vừa súc miệng, tay đã đ/ấm xuống bàn, không màng khách khứa có cười chê hay không, gầm lên với Trương Hồng:

"Mày cho cái quái gì vào trong đó?"

Chiếc cốc đầy nước trà ném thẳng vào đầu Trương Hồng.

Trương Hồng sợ hãi không dám tránh, nhắm mắt nghiến răng, hứng chịu cú ném của bố tôi.

Nước trà ướt đẫm mặt, tóc và cổ áo cô ta.

Bố tôi chưa hả gi/ận, tóm lấy thứ vừa nôn ra, ném tiếp vào mặt Trương Hồng, rồi đến chiếc bánh còn lại, tất cả đều dính lên mặt cô ta.

Trương Hồng vẫn không dám né.

Cô ta sống dựa vào bố tôi, không có kỹ năng sinh tồn nào, không dám trái lời ông nhất, đành cắn răng chịu đựng.

Chỉ trong chốc lát, mặt mũi, người cô ta nhếch nhác, bốc mùi hôi thối.

Mọi người xung quanh đều bịt mũi, thì thầm bàn tán: "Mùi này, chẳng lẽ là... cứt?"

Bố tôi ngửi rõ hơn ai hết, không chỉ ngửi mà còn nếm phải, sao không phán đoán được?

Nghe mọi người nói vậy, ông càng thấy mất mặt, cố kìm nén cơn gi/ận, trán và mu bàn tay nổi gân xanh, từng chữ bật ra qua kẽ răng:

"Mày muốn ch*t à! Cút đi! Tao không muốn nhìn thấy mày!"

Tiếng "cút" gầm lên như thú dữ.

Tôi ngồi cạnh ông, màng nhĩ đ/au nhói.

Tôi nghiến răng không nhúc nhích, không giả vờ tốt bụng hạ nhục người khác, chỉ đặt tay lên mu bàn tay mẹ, nhẹ nhàng giữ tay bà.

Tần Tuyết và Tần Hữu sợ đến run lẩy bẩy như sàng gạo.

Trương Hồng lập tức rơi nước mắt.

"Chồng ơi, em biết lỗi rồi!" Cô ta lên tiếng trước.

Cô ta cũng liều mình, trước đám đông, đứng dậy quỳ phịch xuống trước mặt bố tôi, quỳ lết vài bước.

"Em thực sự biết lỗi rồi! Anh Tần, em nhất thời ng/u muội, anh tha lỗi cho em!"

Cô ta kéo áo Tần Tuyết và Tần Hữu phía sau, muốn chúng nói giúp.

Tần Tuyết không phụ lòng Trương Hồng, đứng dậy:

"Bố, bố tha lỗi cho mẹ lần này đi! Mẹ cũng vì lo sợ quá mà ng/u muội, sợ bố chỉ yêu chị, không yêu bọn con."

Tần Hữu theo sau, cậu ta cao hơn Tần Tuyết, giọng đặc biệt vang to:

"Đúng vậy, gói phân chó là ý của chị ấy. Chị ấy gh/en tị với Tần Huỳnh, muốn cho cô ấy một bài học, mẹ không suy nghĩ kỹ đã đồng ý."

Tần Tuyết vốn đang r/un r/ẩy, nghe vậy mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng lo/ạn, lắp bắp giải thích: "Không không, không phải em, em không có... toàn là tại Tần..."

Lời cô ta chưa dứt, Tần Hữu lớn tiếng ngắt lời: "Sao không phải mày?! Nếu không phải để trả th/ù cho mày, bọn tao đi nhào bột chơi với phân chó à?!"

Nói xong, cậu ta liếc Tần Tuyết một cái đầy đe dọa.

Tần Tuyết thực sự im lặng!

Giây phút này, lòng tôi phức tạp vô cùng.

Bao lâu nay, tôi không để ý nhiều đến Tần Hữu, chỉ coi cậu ta là đứa trẻ, không ngờ—

Tần Tuyết ngang ngược như vậy, lại chỉ vì một ánh mắt của cậu ta mà sợ đến mức không dám nói nửa lời.

Trương Hồng lại tìm được cọng rơm c/ứu mạng, kéo Tần Hữu lại, c/ầu x/in bố tôi:

"Anh Tần, nhìn mặt con trai, anh tha lỗi cho em! Em biết lỗi rồi, anh ph/ạt thế nào em cũng chịu!"

"Cút!" Mặt bố tôi đầy bực dọc, "Đừng tưởng đẻ con trai là giỏi! Đàn bà muốn đẻ con trai cho tao nhiều vô kể!"

Nói xong, bố tôi vô tình liếc nhìn một bàn không xa.

Bàn đó toàn phụ nữ, có hai ba người bằng tuổi Trương Hồng, người trẻ nhất không hơn tôi mấy tuổi, có người bụng mang dạ chửa, có người dắt theo con.

Tôi nhìn mẹ.

Mẹ gật đầu kín đáo.

Đúng rồi, toàn là những người bố tôi nuôi ngoài, và ngày càng nhiều.

"Bố..." Tần Hữu vẫn muốn nói.

"Cút!" Bố tôi lại đ/ập bàn, trừng mắt nhìn chúng, "Tất cả cút hết cho tao! Ngày mai tao ly dị mẹ mày!"

Ba người họ rời đi.

Đến như công khoe mẽ, đi như chó nhà có tang.

17

Bữa tiệc mừng vui vẻ, bị ba mẹ con Trương Hồng phá tanh bành.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
4 Mưa To Rồi! Chương 27
11 Tám Năm Yêu Thầm Chương 13
12 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05

Mới cập nhật

Xem thêm