Tôi có hai bạn thân từ nhỏ.
Lương lạc quan vui vẻ, như mặt trời bé nhỏ.
Lương Phù lạnh nguyên biết lòng.
Bởi tính tôi nhút họ từng ánh sáng c/ứu tuổi thơ tôi.
Tôi liên tục tha thứ họ, chỉ cần họ dỗ dành tôi ổn.
Nhưng tình bạn thân bằng mới, họ thiên vị gái b/ắt n/ạt tôi.
Tôi mình cần bạn bè nữa.
Về sau...
Mặt trời nhỏ trên trời rơi vũng bùn.
Cậu trai vốn cười giờ mặt u ám, tay cầm điện hỏi tôi:
"Có phải vì hắn mà cần anh nữa không?"
Đóa hoa trên đỉnh cao bị kéo thần đàn, cổ tay thương tích, giọng nghẹn ngào:
"Chúng ta có thể như không?"
1.
Mùa hè độ, mặt đường bị nắng th/iêu ch/áy khét mùi.
Tôi mặc bộ thú nhồi bông dày cộm, phát tờ rơi trà sữa qua đường.
Mái tóc trán dính bết vì mồ hôi, áo trắng ướt đẫm dính sau lưng.
Nhưng tôi thấy khổ.
Một ngày 200 nghìn, chỉ cần hai ngày đủ m/ua quà nhật Diệu.
Ngày nhật ấy, tôi thích ấy.
Dù nhút nhát dám thổ lộ, nhưng vẫn vọng cảm nhận được chút ít.
Hơn nữa, từ nhỏ đến ấy cũng đã rất nhiều tôi.
2.
Lương và Lương Phù đều bạn thân nhỏ của tôi.
Chúng tôi lớn lên nhau, chỉ khác họ ở khu mới còn tôi ở khu cũ phía sau.
Hồi tiểu học, tổ trưởng lao tôi thành viên tổ.
Có lần một bé vứt rác bừa bãi, tôi ta khóc, phụ huynh đến trường.
Bố tôi sợ tốn bồi thường, đ/á tôi ngã đất, lôi cổ áo đ/á/nh tôi mặt mọi người.
Từ đó cảm thấy có lỗi, tôi vài viên chocolate, dần chúng tôi thân thiết.
Mỗi khi bố mẹ cãi nhau, tôi đến nhà bài tập.
Nhà ấm áp, ăn vặt, có mẹ hiền lành tốt bụng.
Tôi luôn từ khi được mời ăn, chỉ "Cháu thích ăn vặt, cháu no rồi".
Dần tôi anh trai - Lương Phù Ngọc, tính tình trầm mặc, hơi lạnh lùng.
Thời nhỏ, Phù cũng thường chúng tôi xem hoạt hình sau khi bài xong.