Người Chủ Cho Thuê Lại Vô Hình

Chương 10

22/06/2025 04:52

“Cất rồi tiếp tục treo đi.” nói xong vào bếp. Liên Hạ miệng chê bai, nhưng vẫn cẩn thận cất thứ xám xịt kia đi.

Người hay lưu luyến chung tình, vì vậy, rất bạn chê rác rưởi mình.

Khi sắp xếp giá sách, mấy cuốn cũ rơi xuống đất, bìa đỏ tươi, chữ vàng óng, trông rất quen mắt.

“Ồ, đây thế?” Chỉ đã nhớ ra, đó cuốn “Ngũ Văn đã đọc nát cấp ba, doanh nơi khác tài trợ, chỗ bẩn thỉu đóng dấu màu nâu đỏ.

Chắc dấu cá tài trợ. Cô kỹ dấu đó cái, đột đứng hình.

Nửa tiếng sau, hai đĩa xào ra, đặt ăn bàn xong, lau mồ trán, thầm than nhất định phải lắp điều hòa cho bếp mới.

“Tiểu ăn đi!” trước chiếc ra, vẻ mặt thất thần.

“Em sao thế?” Anh tới, chỉ kịp mấy chữ to trang “Ký sự thành phố? nào thích này thế?”

“Em có.” Liên Hạ vội vàng gập lại, nghi ngờ vào khuôn mặt cạnh lăn giọt mồ lạnh.

Anh tin lại hứng thú mấy thứ q/uỷ phải biết rằng kiểu phim sẽ gục luôn!

Không thôi, phải tôn trọng cô.

Ăn xong, gọi ty chuyển bắt đầu dần dần về mới.

May đạc hai nhiều, chỉ lần xong, nhưng Liên Hạ lúc nào lơ đễnh, nữa rơi vào người.

Nửa đêm bỗng khóc thét tỉnh giấc, ôm gối bò giường anh, trận ch*t người.

“Em rồi.” ôm vào vỗ về: gặp á/c mộng rồi......”

Một lúc âm, gượng chỉ thẫn thờ bóng rơi lệ.

“Sao bảo bối?” sợ đi, phải mà ngớ ngẩn thế.......”

lao vào anh, siết ch/ặt cổ anh, khiến ngạt thở.

“Dù có chuyện xảy ra, đừng em, không?” vừa vừa bất phải gắng gượng an ủi cô: “Không đâu, có buông tha đâu.”

Không ngờ, đối phương khóc càng dội hơn: “Anh, đừng em.” Nước mắt chảy thành dòng ướt áo anh, ràng nữa, hoàn toàn tỉnh ngủ, đành dậy áo, định thay khác.

Tuy Trần Tích lười biếng, nhưng đã tận dụng đa thân lúc rảnh rỗi sau giờ làm, tập luyện sức mạnh để cải vóc dáng, vì vậy dưới chiếc áo mỏng manh cảnh tượng hoàn toàn khác.

Vai rộng mở, bắp săn chắc, bộ ng/ực rộng rãi đáng tin cậy, xuống vòng eo bụng sáu múi tóm lại nào Liên đấy.

Quay đầu lại, chỉ chằm chằm, khóe mắt vẫn vệt nước mắt.

Trong bóng tối, chiếc váy trắng, e lệ ngại như đóa đường trắng tỏa thơm ngát.

“Em có thể ở đây không?” Mọi chuyện, tự diễn ra.

Đây lần đầu tiên hai cùng nhau sau định mối qu/an h/ệ.

Suốt thời qua, băn nhận bản thân phức tạp, anh, tình hy sinh, phải đòi hỏi; tình bộ, phải ép buộc; tình kiên trì nản, vì ngày đêm, vượt qua khổ hối h/ận.

Anh đã bị thần chịu đựng vì Liên cho đến hoàn toàn tự nguyện nhận anh. Bất kể khác nào, đây tình Thần.

Cho đến cảm nhận tình Liên sợ sự anh, bất kể thực sự ai.

Có những lời cần nói chỉ cần hai đều hiểu được.

Trong bóng tối, vang lời thầm gái: kia....... rồi.......”

Thực ra, xám xịt đó luôn đặt cao, lại cũ nát, nên bị mọi ngôi đó.

Anh hôn trán ướt đẫm mồ đối phương: “Yên tâm, vài ngày nữa lấy.”

Từ ngày chuyển luôn co ro như thú nhỏ tội nghiệp.

Lúc ngủ, ch/ặt áo anh, khiến khó lật người.

Cố chịu nổi, đành tìm thời về lại thuê, lấy lư thanh toán thủ tục thuê nhà.

Chỉ thứ này cũ nát, bốn tai lư sắp cảm giác dùng bao lâu nữa, vì vậy xuống dạo vòng, định m/ua xứng “biệt thự triệu đô”.

Dưới xa phố bộ, toàn những rẻ đẹp vòng, dừng lại trước cửa cửa nhỏ thờ nến tiền.

Không hiểu sao, mùi cửa rất thân quen.

Chàng cạnh thò đầu ra: “M/ua à, bạn đẹp trai?” đối phương cái, mắt trước ta treo tấm biểu đỏ.

Mỗi mười nào mười tệ.

Thế chối cách cao ngạo lạnh lùng: “Không cần.”

Lúc ông già vẫy quạt đống thò nửa ra, biết ông cửa nến, đưa cho ông cũ nát tay mình.

“Ông có nào tốt hơn không?” Cái lư bọc túi ni lông suốt, nhưng vẫn có thể cục sắt vụn.

Ai ngờ ông già nổi đôi mắt ngầu trợn “Này! phải cổ lư quý cất kỹ tôi sao?”

Chàng cạnh đương thấy, ta nuốt nước bọt, đứng dậy định lùi bước.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thiên Kim Giả và Chân Thiếu Gia

Chương 6
Tôi bị anh trai giam giữ. Không phải anh trai ruột. Tôi là người thừa kế giả trong câu chuyện "thật giả người thừa kế", còn anh trai tôi là người thừa kế thật. Nhưng anh trai tôi lại thích tôi. Ban đầu, anh ấy định giữ kín bí mật này đến cùng. Nhưng một người thừa kế thật sự thì sao tránh khỏi việc phải tiếp khách uống rượu, chỉ cần sơ sẩy một chút là dễ say mèm. Tình cờ hôm đó, tôi và người thừa kế thật cũng say mèm. Khi anh trai tôi trở về, ôm tôi thổ lộ tình cảm, người thừa kế thật vừa cười vừa say khướt nói: "Vãn Vãn, tôi thật sự say rồi, hình như tôi thấy CP của mình thành sự thật rồi." Bị anh ấy ôm hôn loạn xạ, tôi nghe được từng đoạn lời thật lòng sau khi say của anh trai: "Không... không có thói quen thích trẻ con... chỉ sau khi trưởng thành... mới yêu... Vãn Vãn, anh yêu em... không dám..." Khi tôi tỉnh dậy, đang nằm trong vòng tay anh trai!
Hiện đại
Ngôn Tình
1