duyên phận

Chương 4

07/09/2025 10:50

Gió xuân lạnh buốt, thời tiết giá rét khắc nghiệt.

Nhưng chẳng lạnh nào bằng sự băng giá trong tim ta lúc này.

"Sao không thuận theo lời phu nhân nói, như thế nàng đã không bị trừng ph/ạt."

Tống thiếu gia chống dù bước đến trước mặt ta, từ từ khom người xuống. Chiếc dù nghiêng nghiêng che chắn gió mưa cho ta.

Tiếc thay người ta đã ướt sũng, giờ dù có che dù cũng vô ích.

"Thiếu gia từng dạy tiện nữ, vạn sự không được trái với bản tâm. Sai là sai, phải trả giá cho việc mình làm. Dù là công chúa hay tiểu thư, làm sai đều phải chịu ph/ạt, chẳng phải vậy sao?"

Ta ngước nhìn Tống thiếu gia, dung mạo chàng vẫn tuấn tú như xưa. Chỉ là giờ đây trên gương mặt thoáng chút ngập ngừng.

"Làm sai đúng là nên trừng ph/ạt, nhưng..."

Chàng nghẹn lời, đưa mắt nhìn về phía viện tử của Tống Khanh Tuyết. Ta tiếp lời thay chàng: "Nhưng người đó lại đích thị muội muội của thiếu gia, nên trong thâm tâm thiếu gia vẫn không muốn đại tiểu thư bị trừng ph/ạt, phải chăng?"

Tống Khanh Thời thở dài, lại từ trong ng/ực lấy ra chiếc khăn tay, lau khô nước mưa trên mặt ta.

"A Nhân, thiên hạ vạn sự, nào dễ dàng tính toán cho hết được?"

Không, ta tính được rõ ràng.

Kẻ sát nhân phải đền mạng!

Ta không liên lụy người vô tội, nhưng cũng sẽ không buông tha hung thủ.

Suốt đêm dài, dù Tống thiếu gia có c/ầu x/in tha thiết thế nào. Câu nói của ta rốt cuộc đã chọc gi/ận Tống phu nhân, ta phải quỳ đến tận sáng mai mới được đứng dậy.

Tống thiếu gia luôn đứng bên cạnh ta, nếu là ngày thường, ta nhất định sẽ khuyên chàng về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng lúc này, ta lại trầm mặc.

Trong lòng dấy lên chút oán trách, vì sao những đạo lý chàng dạy ta, chính chàng lại không làm được?

Nhưng ta có tư cách gì để oán trách chàng?

Chẳng qua chỉ là lòng đầy phẫn nộ, muốn tìm người trút gi/ận mà thôi.

Là ta không đủ tốt.

Rốt cuộc hết thời hạn quỳ gối, đôi chân đã tê dại không còn cảm giác.

Tống thiếu gia đỡ ta đứng dậy, nhưng trải qua đại bi đại hỉ, vừa đứng lên đã thấy hoa mắt, cả người ngã vật ra.

Trong mộng ta như thấy a huynh, tay cầm bánh quế hương ta thích nhất vẫy gọi.

Ta vén váy chạy về phía chàng, nhưng chỉ kịp nhìn thấy cảnh huynh bị xe ngựa cán ch*t, hung thủ ngoảnh đầu cười nhạo ta, trên tay còn dính m/áu huynh.

Ta gào thét gọi huynh, nhưng huynh đã vĩnh viễn không nghe thấy. Cứ thế nằm im trên đất, toàn thân nhuốm m/áu, bị mọi người giẫm đạp, x/é x/á/c.

Thực quá đ/au đớn.

8

"A huynh!"

Mở mắt ra, thấy Tống thiếu gia vội vàng chạy tới. Chàng nắm ch/ặt tay ta, lại đưa tay chạm nhẹ lên trán. "A Nhân, còn khó chịu không?"

Lúc này ta cũng cảm nhận được thân thể đang phát sống, có lẽ do quỳ đêm bị cảm. Toàn thân khó chịu vô cùng, giọng nói cũng khàn đặc.

"Tiện nữ không sao."

Ta lại nhìn Tống thiếu gia, vốn là người ưa sạch sẽ. Nhưng chiếc áo trường bạch ngọc này trên người chàng, chính là ta tự tay đưa cho chàng hôm qua.

Đến giờ chàng vẫn mặc...

"Thiếu gia suốt ngày hôm nay đều chăm sóc tiện nữ sao?"

Ta cúi nhìn đôi tay đang nắm ch/ặt của hai người, chàng vốn ít khi bộc lộ tâm tư, luôn ôn nhu đúng mực. Chưa từng có hành động thất lễ nào.

Hôm nay như thế này, quả là hơi quá.

Chàng hẳn cũng thấu được lòng ta, hơi ngượng ngùng rút tay về. Rồi cầm chén th/uốc còn bốc khói bên cạnh, từng chút một đút cho ta uống.

"Nàng là thị nữ thân cận của ta, nay đ/au ốm ta đương nhiên phải chăm sóc."

Tống thiếu gia khẽ ho, cố tỏ ra nghiêm nghị. Nhưng vành tai ửng hồng đã phản bội nỗi bối rối trong lòng.

Thiếu gia của ta, mang nỗi lòng giống ta.

Ba năm ngày đêm bên nhau, ta là nữ tử duy nhất bên chàng.

Có những chuyện dù không nói ra, ta cũng đoán được một hai.

Nếu là trước kia, có lẽ ta đã vui mừng khôn xiết, rồi lại thẫn thờ đ/au khổ.

Thân phận hèn mọn như ta, làm sao xứng được với thiếu gia tựa tiên nhân?

Nhưng hiện tại.

Cách một mối th/ù biển m/áu, ta chỉ cảm thấy bi ai vô tận.

Thiếu gia của ta không thể yêu ta, vì sau này ta nhất định sẽ đích thân đưa muội đích của chàng vào ngục tối, đến lúc đó ánh mắt chàng nhìn ta chỉ còn h/ận ý.

Đã như vậy, hà tất nảy sinh tơ tưởng?

Vì thế ta quay mặt đi, từ chối việc thiếu gia tự tay đút th/uốc: "Một kẻ nô tì như ta, sao dám phiền thiếu gia tự tay hầu hạ?"

Tống thiếu gia thoáng chút thất thần, nhưng nhiều hơn vẫn là quan tâm. Chàng vẫn mỉm cười ôn nhu, không vì bị cự tuyệt mà bỏ xuống chén th/uốc, kiên nhẫn dỗ dành:

"A Nhân, ta biết nàng vì chuyện hôm qua mà gi/ận dỗi. Đúng là Tuyết nhi và mẫu thân có lỗi, sau này ta nhất định không để nàng chịu ứ/c hi*p nữa."

Chàng lại múc th/uốc bằng thìa, thổi nhẹ hai cái, một lần nữa đưa đến miệng ta. Đôi mắt ngậm cười nhìn ta, dịu dàng khó tả.

Thiếu gia của ta thực sự rất tốt.

Nhưng mối th/ù ta phải trả, tất sẽ làm tổn thương chàng.

Vì vậy ta trấn áp lòng mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thiếu gia:

"Chẳng lẽ thiếu gia có ý với tiện nữ?"

Đem câu nói phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật, vị công tử ôn nhu như ngọc lần đầu tiên ửng hồng gương mặt. Hẳn là không ngờ ta lại thẳng thắn đến thế, hồi lâu mới gật đầu nhẹ.

"Ta sẽ nỗ lực khảo đạt công danh, tất không để nàng chịu ủy khuất."

Bàn tay trong chăn siết ch/ặt, móng tay cắm vào thịt cũng chẳng thấy đ/au.

Cổ họng khàn đặc:

"Nhưng thiếu gia, tiện nữ không hề thích chàng."

9

Mấy ngày sau ta đều không gặp lại thiếu gia.

Có lẽ câu nói ấy đã làm tổn thương lòng chàng, nên cố ý tránh mặt ta.

Chàng không muốn gặp, ta muốn thấy mặt chàng khó tựa lên trời. Bởi vì cách biệt thân phận giữa hai ta, tựa vực sâu trời vạch, xa không thể với.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm