「Xin lỗi, rư/ợu.」

Cao Vũ Phiên bị nụ cười ấy làm cho sững sờ, khi lại Nhan Kiều rời đi. lẩm bẩm một câu:

「Cô này xinh thật.」

Tiêu Lễ xuống bóng lưng phía dưới lầu, im lặng.

Còn bị thu phía đối diện ấy hai gái.

Một trong hai chiếc lộng lẫy đến mức phô trương, viền màu nhạt lấp lánh toàn kim cương. Dung mạo được, nhưng cách nhếch môi trợn mắt với đầy khí phản diện.

còn lại kín đáo hơn, yên lặng bên cạnh, toát lên vẻ đài các của khuê các.

Vừa liếc giây, phát hiện ra tôi.

「Cô lại ngay.」

Tôi nguyên tại chỗ, chỉ muốn xem kịch chứ muốn nhập vai.

Nữ liền ngẩng lên tôi, ngạc xen lẫn mừng: thư!」

Tôi chợt nghĩ, tốt nhất hai quen nhau hơn.

Hai kia bước lại gần. liếc đầy kh/inh miệt, ánh mắt càng á/c ý.

Tôi lý do rằng, đang gh/en tị với nhan sắc của tôi.

chế nhạo: 「Cháu Hùng Nhà mở cái khách sạn tồi tàn, giáo dục.」

Hửm? này quan nhau?

bên lên tiếng: bận ấy năng biệt đâu.」

Tôi mỉm cười, hỏi: 「Hai vị này là...?」

Nữ nhỏ nhẹ đáp: 「Là cố thư.」

Nữ phụ Phi? Vậy bên chắc Mật tốt ngốc nghếch hay bị xỏ mũi rồi.

Tôi liếc từ đầu đến bắt chước điệu bộ của lúc nãy:

「À, cháu Kiến Bình Trông vẻ... được thông minh lắm.」

Mặt Mật biến sắc. Xưa nay được nâng như từng bị ai dám vậy. cái chứ?

Còn dám đương vì nắm rõ kịch bản. Trong truyện, sắp phá sản rồi. khôn ngoan, sẽ tốt này đắc tội khác, hình tượng của vốn dịu dàng hiểu biết.

Lý Mật hằn học một ngờ:

「Ng/ực n/ão nhỏ, ngốc!」

Tiêu Lễ vừa xuống này. ngước Nhan Kiều, cúi đầu xem xét ng/ực mình rồi tỏ vẻ... khá hài lòng.

Tôi cúi xuống quan sát, thừa lý.

Tôi chớp mắt với rồi liếc ng/ực đối phương, đáp: 「Cảm ơn ngợi. tự ti quá.」

Lý Mật: ???

Tiêu Lễ xong bật cười khẽ rồi rời đi.

Cố đột đưa ly rư/ợu vang ra, như muốn giải vây cho Mật:

「Sở thẳng thắn, hay chúng cùng ngồi chuyện?」

Nữ phụ này tự thân thiết đoán dùng chiêu cũ đối phó chính: khoe giàu với hội thư, như Mật nói, chỉ doanh khách sạn tầm thường. đang buồn nên lời.

Tôi đón ly rư/ợu, nhiệt 「Cố tốt.」

...

Còn một lúc nữa mới đến lễ cưới, khách mời tản mác khắp nơi. dẫn đến nhóm của toàn những quen, chẳng giới thiệu.

「Giới thiệu với mọi người, thư.」

「Chào các bạn.」

Chào hỏi xong bắt đầu tán gẫu từ nước ngoài đến nội địa, từ tranh danh họa đến ai vừa đi Pháp tuần trước...

ai thèm ý đến tôi.

Tôi ngáp ngáp Tưởng sẽ bàn hậu trường giới ai ngờ càng càng buồn ngủ.

Có lẽ đủ, hướng chú ý phía tôi:

「Sở thường thích làm gì? Lần sau mọi thể cùng đi.」

Ánh dồn phía tôi. nhướng mày cười đầy thú:

「Tôi Thích gọi anh mẫu đ/á/nh chược. thú sao?」

...

Cố chắc ngờ trả lời thế này. Tiểu nào lại đi gọi mẫu đ/á/nh đi/ên.

ai thông báo:

「Tiêu Lễ tới rồi.」

Lập tức, dán mắt vào ấy. Oai phong nam hổ danh.

Mọi xôn xao bàn tán:

「Nghe Tiêu Lễ tuần trước ra nước ngoài mở xưởng lọc dầu, còn khai mỏ nữa.」

??? Kinh ngạc thật, nam thuyết toàn năng.

「Gia tộc Tiêu càng mạnh. Tiêu Lễ nắm trong tay ngơi hơn Tiêu đổng trưởng.」

Cố đỏ mặt đầy tự hào, háo hức sang.

Tốt, bắt đầu thú với anh rồi.

Tiệc khai mạc đói. Chán tâng bốc dậy đi tìm ăn. Lúc nãy đi ngang toàn bánh ngọt, hấp dẫn lắm!

Đang lần mò lại gặp chính.

Sao một vai phụ lại cảnh thế này?

Đối diện nam tử vest phong độ, ôn nhu nho nhã nam phụ Khanh, thiên tài học nước.

Liếc chán, hai chiếc bánh nhỏ ra góc sofa ngồi thưởng thức. Một mình thảnh thơi sướng.

Nhưng an nhàn quá dễ sinh chuyện.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17