7
Cho trở nên thoải tự còn chút e nào giữa hai chúng tôi. Nhưng khiến giai đoạn trở nên gian nan. mẹ gh/ét điều gì, ấy cố đẩy đúng hướng đó. Còn bản tiếp tục vai công chúa ngây thơ, hoạt được nâng bàn tay.
Hai mẹ rửa bếp, còn ngồi sofa lật album ảnh. Mẹ vui vẻ nói: 'Mai nấu nhỉ? Gói bánh chẻo nhân thịt lợn hẹ Dao ăn nhất mà.'
Tôi hỏi khẽ, bình thản: 'Mẹ biết ăn không?'
Tay mẹ khựng nửa 'Tiểu thế? Con Dao đẻ của nào mẹ vị ai?'
'Mấy năm nay ăn mặc dùng đồ, thiếu thốn đâu?'
Lời tôi, tự nhủ mình. Lảm nhảm một tràng, nhưng đầu cuối vẫn trả câu Thứ ăn nhất gì.
Tôi hỏi lại. Chuyện đã biết rõ đáp án cần chất vấn gì.
Mẹ yêu hơn.
Có thâm tâm, bà rằng giống mình hơn. Đứa lớn quê lên, mười mấy năm bên, thiết bằng út nuôi nấng trước nhỏ?
Sự được thêm dầu lửa, nảy nở. Ban đầu khéo léo hiện đáng yêu của sau tiếp dùng đo/ạn.
'Chị em xem cái nè.'
Tần lén chai nước đắt tiền của cười tươi rói muốn thưởng thức. Cô ta nhét chai nước tôi, còn bấm vòi xịt hai cái, mùi hương thoang lan khắp phòng.
Rồi ngay 0.01 giây trước mẹ phòng, ta xoay người, khuỷu 'vô tình' chạm cánh tôi. Chai thủy tinh tinh xảo rơi nền nhà, vỡ tan thành từng mảnh. Tiếp cơn thịnh nộ của mẹ chứng kiến cảnh tượng.
'Đã bảo phòng đụng lung vẫn hiểu thế?'
Tôi mở miệng muốn cãi, đã nhanh miệng: 'Mẹ lúc nãy em khuyên rồi, nghe.'
Tôi choáng váng, nhỏ từng loại người liêm sỉ thế.
'Không đâu, đưa con...'
'Mẹ, dối!' máo, mắt đẫm lệ ngay lập tức, diễn xuất trình độ đoạt giải Oscar.
'Tiểu trẻ được biết sao? Dao trước tới động đồ của mẹ rõ hơn ai hết...'
Ánh mắt mẹ tràn ngập Bà tin D/ao, nhưng bao tin tôi.
Đối bà, nào nhẻm, g/ầy trầm về, biết nịnh còn thói ông bà nuôi?
Nhưng ánh mắt bà rành đã trả lời.
Tôi bỗng buồn cười.
Quay gọi hỏi ra lẽ.
'Chị à, nếu về quê sống Đáng nên đây.'
Lần đầu tiên nghe ta trợn tuyên chiến gi/ật mình:
'Tần D/ao... chúng ta em sao?'
'Chị em?'
Cô ta cười nhạt, ánh mắt lạnh hơn d/ao: nếu tồn tại mọi sẽ đẹp hơn sao?'
'Nhà vốn cần một mình em đủ, tại thêm chị?'
Năm đó mới 11 đã ra vậy.
Lạnh lùng mà chín chắn, dặn mà ngây thơ. Duy nhất rõ ràng h/ận th/ù sâu sắc.
Cô ta thực gh/ét tôi, gh/ét chia năm x/ẻ những thứ vốn thuộc về khiến mọi thứ san sẻ.
Vì ta cố hiện trò, phô ưu của bản thân. Lại còn khoét sâu mâu thuẫn giữa khiến mối qu/an vốn đã thiết thêm đầy rẫy xung đột, gh/ét cay gh/ét đắng.
8
Sau dồn hết tâm trí hành, dần tiến tỏa sáng tập. Được nuôi dưỡng lối sống thiếu thành thị vài năm, làn da hồng dần, vịt xí trở về nga trắng.
Tôi cha mẹ sinh vốn đã ưu ngoại hình nhau, trước đây dinh dưỡng mà thôi. mẹ bắt đầu chú nhiều còn yên phận.
Thế cảnh trai đầu của đã diễn ra.
Xong việc đưa về sạn, x/á/c tự lái nghe lái đến, ánh mắt lấp lánh nhìn chiếc Maybach bóng, ẩn chứa ham muốn khó lòng nhận ra.
'Anh chở em đi được không?'
'Hôm nay thôi, hôm khác nhé.'
Ngô nhưng điệu lộ rõ khoái trá thầm kín. vẻ kiêu ngạo đàn ông thường được phụ ý.
'Sao, đồng à? em lượng lắm, bụng nhỏ đâu.'
Tôi tới cười gượng: 'Xin lỗi, em bụng đấy.'
'Hơn nữa D/ao, anh anh nghe thật trai nên gọi một tiếng anh rể.'
Tần bị ngoét, nhưng ngay lập tức biến thành vẻ tội nghiệp.
'Các cưới, em sợ gọi tiện. gi/ận chứ? Em gọi nào được.'
Tôi cười lạnh: 'Hừ, thôi Em gi/ận, vài câu mà biến người khác thành kẻ hay gh/en.'
Không nhịn được, tiếp x/é mặt.
Chiếc Maybach phóng đi dạng. đằng sau hẳn giậm chân tức gi/ận.
Ngô nhận ra vui, ủi: 'Em cứ tranh cãi em gì, nó còn nhỏ hiểu chuyện.'
Giọng anh nhẹ nhàng, hoàn toàn nhận được nguy cơ, dường thực em ngây thơ khiết.
Tôi nghiêm túc nhìn Dật, cảnh cáo: 'Anh thề được qu/an D/ao.'