Bạch Dương, một cái tên đã xa xôi. Một cái tên mà xứng được nhắc đến.
Thời gian kéo vội về trước, trong ánh ngược, cười của trai dần hiện rõ, phác họa nên hình bóng Dương.
Nếu nói lớp môn toán mối ngây ngô, thì Dương chính ký ức khắc cốt minh tâm.
Thời cấp ba của hầu dành cho học.
Còn thì hoàn toàn khác biệt.
Cô ăn mặc lộng lẫy, vi nội quy nào, được chăm chút mỉ, trang phục đẹp mắt cùng cười mực khiến người ngoái nhìn.
Vừa lớp 10, đã trở hoa khôi khối, hậu đệ.
Nhưng chưa cô còn cố ý lớp đứng khép nép trước cửa lớp chờ rồi ôm gọi "chị".
Lúc ấy, lớp đứa em kém một khóa.
Lớp toàn con trai, mấy đứa con thì tính. con trai tuổi mới lớn này chưa thấy con ẻo lả D/ao.
Cả lớp sốt vì xuýt em dễ thương thế.
Thỉnh thoảng họ chuyện với lấy giọng trêu đùa.
Mỗi cử chỉ của được diễn tập kỹ lưỡng: chớp mắt, che miệng, ngượng ngùng - động tác, câu nói tim đen lũ đực rựa.
Cô vô tiết vài thông tin: nào ở quê, hơn cô hai tuổi, do muộn nên chỉ hơn một khóa.
Cứ thế gian chuyện tồi tệ chứng tỏ ưu việt hơn.
Trong khoảng thời gian này, cô còn ve vãn thằng con trai duy nhất với rồi đi. Chỉ một chút nên cũng mặc kệ.
Nhưng cô thường xuyên ĩ tìm thực sự khiến phiền n/ão.
May trò này chỉ kéo dài năm. Có lẽ cô nhận ra cuộc của hành chẳng gì, cũng con trai vây quanh rôm rả cô.
Sau x/á/c nhận tốt bằng mình, cô hê ý nữa.
Bạch Dương xuất hiện vào đó.
Học kỳ hai cao nhị, sinh trường gây chú ý.
Bạch Dương vừa đã ngạo nghễ, nhập cũng chẳng thiện, suốt ngày mặt bàn. tháng sau, lần thi tháng, điểm toán và gần đạt tuyệt đối, lập tức gọi "ca Dương".
Cậu ngồi ngay sau lưng hôm chuông thức đ/á/nh thức, nhác chọt lưng tiết mấy.
Tôi luôn trả ngắn gọn, nói thêm nào.
Chỉ nghe tiếng càu nhàu sau lưng: "Chán phèo".
Bạch Dương thao, thường lũ con trai vây quanh rủ bóng. Khi trở mang theo làn gió cùng mùi hôi.
Cậu ngả người ghế, nói với - kẻ chẳng ngoảnh - giữa lớp ào: "Học bá Niệm, ngồi đây suốt ngày, ghế dính keo à? thoảng ra gió mát cho n/ão thông thoáng đi."
Tôi phớt lờ, cắm vào bài vật lý.
Bạch Dương bất chồm tới từ phía sau, xù vai tôi. vươn người nhìn bài đang làm.
"Chọn C."
Tôi trợn mắt, nhanh nhảu giảng giải cách giải.
Tôi chợt hiểu ra, tính theo quả nhiên ra C.
"Cảm ơn." Trời cái loại thiên tái toán bẩm sinh này, gật trong lớp mà bài lành, gh/en tị.
Bạch Dương nheo "Cậu đang ch/ửi mà đỗ chứ gì?"
"Ai cũng chỉ thấy thiên tài, nào hắn thức dậy 5 giờ sáng cuốc."
Tôi náy, nhưng nghe sau liền nhíu mày, tự nên dậy 5 giờ không.
Bạch Dương cười ngả nghiêng, đôi mắt đẹp lấp trời.
"Cậu tin thật à?"
Tôi cầm bút tiếp bài.
Cậu sau: "Thực ra 5 rưỡi."
"À, cho mượn đề văn."
...
Tôi vung tay ném ra sau: "Đừng y chang."
Dần dần, và Dương ít nói, nhưng cứ gặp lải nhải ngừng.
"Tần Niệm, mặt xúc thế?"
"Tần Niệm, thấy ngộp à?"
"Tần Niệm, hành thú vị thật sao?"
"Có." Tôi nghiêm túc đáp, "Đây hội tự mình bước ra thế giới."
Lúc đã còn kỳ vọng vào gia đình. Khi nũng nịu bố mẹ, chỉ lạnh lùng bỏ qua.
Thứ khao khát duy nhất đỗ vào trường mơ nơi xa xôi tự lập.
Bạch Dương nhìn ánh mắt khó hiểu, rồi nhún vai:
"Được, gia gia giúp cô nhé. Niệm, toán của bao. À tạ đâu, nhớ mang nước vũ bóng được."
Tôi: ...?*
Cuối cùng Dương lôi ra sân bóng khán giả.
Trên sân, tỏa sáng, phóng chất thiếu niên. người rời mắt.
Khoảnh khắc ấy, chợt nhận tuổi trẻ thực sự.
Cậu nhễ nhại chạy "Nước đâu?"
Tôi "Tôi phải tiểu đệ mang nước cho cậu."
Bạch Dương gi/ận, hào hứng nhìn tôi: Niệm, ra cũng gi/ận đấy."
Tim đ/ập thình thịch.
Hình như... ổn. Trước giờ chỉ cắm học, ngoại nào cũng chẳng màng.