Em thực ra chẳng gì cả, nó còn nhỏ, được chiều từ mùa hè chịu yên, kéo ra hồ bơi lội.
T/ai n/ạn xảy đến đột ngột.
Em rút vùng vẫy hồ nước.
Nó hét: 'Chị c/ứu em!'.
Ngô định c/ứu thật.
Cô cởi áo, lao xuống nước.
Nhưng khoảnh khắc ấy, hạt giống tối lòng bỗng nảy mầm.
Nếu còn, b/án đi nữa.
Nhịp bơi của dần...
...Em ch*t đuối.
Hồ ấy năm nào vài đứa trẻ bơi lội tự do ch*t đuối, gia đình đ/au đớn tột cùng, còn dò con mình, chẳng mấy ai nhớ lâu.
Bố mẹ khi tin lên về bệ/nh viện huyện, vì lái quá nhanh xảy ra t/ai n/ạn.
Bố ch*t tại chỗ, mẹ kế c/ứu ba qua khỏi.
Thế thành đứa mồ côi.
Một mình hậu sự, đêm khuya, đối diện ba tấm ảnh linh cữu, thầm thì lòng:
'Tôi kẻ gi*t người.'
...
Ngô được toàn bộ nhà.
Không nhiều, nhưng học đến học.
Cứ thế, luôn đạt thành tích xuất sắc, học hết ba học.
Lần đầu tiên rời quê khi lên học.
Các cùng phòng đều từ thành phố lớn, những họ nói đều hiểu.
Mọi ưa cô, sống đ/ộc.
May mà rồi, từ nhỏ chẳng được yêu thương, sống thế được.
Qu/an h/ệ ký túc xá mặt hòa nhã nhưng lưng buông lời đàm tiếu.
Chỉ đứa ngốc tên Nhiễm nghĩ qu/an h/ệ phòng tốt đẹp.
Đó hoàn toàn đối lập với - hướng ngoại, lương thiện, nhát gan, suy nghĩ giản cực kỳ, ngày đẹp cười ngoác miệng.
Khi gặp Nhiễm khóc núp lưng cô.
...Dáng ấy khiến nhớ đến gái.
Ngô buộc phải gi*t gián giúp Nhiễm.
Việc vặt vãnh khiến Nhiễm trở ngưỡng m/ộ.
Cô nghe thấy Nhiễm tranh luận với Lệ Nhi và Tần Tiếu: 'Lan tỷ rất các cậu định kiến với chị ấy'.
Đúng đồ ngốc.
Ngô lắc đầu, lòng dâng lên cảm vừa chua xót vừa ấm áp.
Cảm điều khiển cô, khiến thể ngơ khi thấy Nhiễm khóc một mình.
Cô 'Sao thế?'
Nhiễm khóc sụt sùi, kể vách chuyện hội hội lừa lừa tình.
Thật nhàm chán.
Trên đời thiếu những phụ ngốc nghếch.
Ngô chẳng nhúng tay.
Nhưng hiểu sao, khi nhìn thấy hội hội đi một mình ngõ hẻm.
Cô m/a bước tới...
...Đòi thật dễ dàng.
Loại học bình thường dù hào quang mấy vỏ rỗng.
Ngô khác họ, thực sự trên mình ba mạng người.
Ngô ném số đòi Nhiễm.
Nhiễm vui mừng, định số cô.
...Sao trên đời ngốc thế này.
Ngô bất lực, nhận, Nhiễm liền kéo đến hàng.
Nhiễm dùng đòi được m/ua bộ đồ mới.
Váy trắng, giày trắng, nhìn khiến vứt đi ngay.
Đắt cổ.
Cô Nhiễm thanh toán, nhưng Nhiễm cương quyết.
'Lan tỷ mình mặc đẹp thế nào đâu, tuyên bố chị Lưu Diệc Phi của trường ĐH A.
Dù sao chị sắp đến rồi, của đi!'
...Trước giờ chưa từng nghĩ mình xinh đẹp.
Bố mẹ gọi 'đồ ăn hại'.
Cô chưa từng tổ nhật.
Đây đầu tiên được đời...
Nhưng khổ đ/au nhân gian vô tận, vì chút sáng mà tốt lên.
Như vị giáo sư của cô, khi bao lần đến xin giấy chứng thực lộ nụ cười d/âm đãng.
Ông ta đùi 'Muốn tốt nghiệp? Ngồi lên đây'.
Và khi Nhiễm sắp đến, quà.
Không tiền, đi thêm ở bar, gặp tên hội hội năm ấy.
Hắn xỉn, lần đầu sợ cô, giờ chặn ngõ vắng.
'Gh/ê thật bề học bá, lưng đi thêm ở bar.
Nếu Nhiễm được, nó nghĩ sao? Người chị thân nhất b/án hoa!'
Tên đàn khướt tiến gần.
'Trời ơi, mặt sao tái mét thế'.
Đột nhiên hắn cười lớn.
'Tao hiểu - thích Nhiễm à?
Gh/ê tao về kể chuyện kinh nó nghe...'
Bụp!
Khi ra thì chai rư/ợu tay vỡ tan gáy hội trưởng.
Tên đàn đổ gục xuống bao tải rá/ch.
Ngô thẫn nghĩ.
Đây mạng trên tay ta rồi...
Camera ngõ hỏng từ lâu.
Ngô xử lý th* th/ể hội trưởng.
Là y, chút lợi thế việc này.
Chỉ điều bộ đồ hộ dính m/áu chưa kịp vứt thì Lệ Nhi nhìn thấy.
Thấy thì thấy vậy, nghĩ.
Cô mình sớm muộn phát hiện.
Trước hãy những việc làm...
Ngô tin hẹn vị giáo sư ra sông.
Khi ta hớn hở tới, sẵn sàng biến thành trôi sông.
Ừm, mạng năm.
Khi về trường, thấy cảnh sát.
Cảnh sát đang khắp họ đầu điều tra vụ hội hội viên...