Vô Giải

Chương 9

27/06/2025 05:55

「Ai thể minh tr/ộm dây ấy?」

Cha cũng vội vã nơi.

Ông oai phong đứng che chắn trước mặt gái:

「Tiểu thư Hứa, điều chút, trả lại dây cho Mộng, coi như chuyện xảy ra.」

Nói nhẹ nhàng khoan dung, nhưng chất lại khẳng kẻ tr/ộm.

「Chưa kết luận nói kẻ tr/ộm, như hợp không?」

Thẩm Kh/inh gạt đông, đến tôi.

Một ánh anh an tâm.

Tống Kh/inh ra tay, lo sợ bỏ chạy.

Xông gi/ật túi xách túi lôi ra sợi dây ngọc bích ta.

Giơ cao lên, tiếng chất vấn:

「Vậy đây cái gì?」

24

Ánh mọi quanh nhìn bỗng thay đổi.

Thì bàn tán điều đó.

Tôi gọi điện cho sát:

「Không làm, thể kiểm tra camera giám sát.」

Tống ý nói:

「Nhà vệ sinh camera?」

Nói phát giọng điệu quá vui mừng, lại ngượng ngùng thêm:

「Chị nói q/uỷ bỏ đấy chứ?」

Thẩm Kh/inh vốn trao đổi với nhân viên.

Trên phòng tiệc, góc quay hơi kỳ lạ.

Đúng lúc mọi mơ hồ, bàn tay sơn móng đỏ rực ném dây ngọc bích túi xách tôi.

Đây góc nhìn túi!

Tiếp theo, khuôn mặt chí tiểu nhân xuất hiện.

Không Kh/inh cố ý không.

Anh dừng ngay khoảnh khắc này.

Nhìn mặt mũi x/ấu xí nhất phơi bày trước như vậy.

Tống cuống cuồ/ng máy tính.

Tiếc được.

Mọi bàn tán xôn xao, chỉ trỏ Mộng:

「Quá gh/ê t/ởm.」

「Nghe nói th/ai trước nhân, ép vợ cả ly hôn.」

「Đúng ép Hám.」

「Trời đất, cái túi này hay quá, hiệu m/ua được!」

……

Giang sự thật, rối nhìn tôi.

Mấp máy môi, cuối cũng nói lời nào.

Chỉ lặng lùi xa chút.

「Bố! Cô b/ắt n/ạt con!」

Tống nũng mách bố.

Nhưng phát cha đang chằm nhìn góc hình.

Cây gậy chống rơi xuống đất, cũng hay biết.

Ông xúc động đến tôi:

「Chiếc vòng tay đó ai cho cháu vậy?」

Tôi hiểu chuyện gì, khi kịp ứng lão gia đưa lên xe.

Suốt đường, ngừng hỏi mẹ khỏe không.

Những nay sống thế nào?

Dù chậm hiểu, cũng nhận bố mà mẹ từng nhắc đến.

Lòng bỗng dậy sóng:

「Bà ấy mất rồi.」

「Đã mất nhiều rồi.」

25

Trong cuối cũng yên tĩnh.

Kết quả giám ADN cho thấy, và lão gia quả h/ệ cha con.

Ông nhìn mến:

「Con à, lỗi với cũng lỗi với mẹ con.」

「Năm đó mẹ nghiệp, dù gia nhưng thật lòng ấy.」

「Không ngờ tính ấy kiên cường đến gia đình liền biến mất…」

Từ lão gia Tống.

Tôi dần dần ghép nối sự thật xưa.

Ông dài:

「Mẹ cũng nếu ấy quá cương quyết, đây ba hẳn đang sống phúc bao…」

Nghe ảo tưởng, buồn muốn ói.

「Con à, nói đi, muốn cũng bù đắp cho.」

Tôi cúi nhìn thêm lần nữa chỉ ô uế:

「Tiền.」

「Tôi tiền, nhiều, chỉ số cấp trả phần tài sản thừa kế hưởng sau này, đưa hết cho tôi.」

Lão gia nghe mặt vẻ hài lòng.

「Đưa cho rồi ký hiệp với ông, vĩnh viễn khôi phục h/ệ cha con.」

「Láo toét!」

Ông vỡ tách trà:

「Con nhận tổ tông, bao nhiêu không?」

「Con nhất cứng như mẹ sao, thể cho cơ hội chuộc lỗi sao?」

Hừ hừ.

Tôi bật cười:

「Không thể.」

「Nếu tha cho ông, bội mẹ bội thuở nhỏ, bao chuyện bội quá khứ.」

「Tôi chỉ lấy phần hưởng, nếu muốn coi như từng gặp.」

Lão gia dài, quyết đưa trước, rồi hòa hoãn h/ệ sau.

Không ngờ hôm lấy tiền, trực tiếp theo hiệp định.

Làm chuyện tuyệt tình đến vậy.

Lão gia cũng nổi gi/ận:

「Hứa như thế sớm muộn cũng thiệt thôi!」

「Con nhận ta, trả lại Giang cho cho hàng không?」

Tôi đến ông, t/át cái thật mạnh:

「Đây n/ợ mẹ tôi.」

「Hứa Hám! Mày láo thật, chờ ngày mày đến c/ầu x/in!」

26

Liên tiếp với họ họ Tống.

Tôi muốn hàng cao cấp này, cơ bản vô vọng.

Lúc ra về, gặp Giang đang dạo Mộng.

Thấy anh đưa về trước.

Tôi cũng Kh/inh trước.

「Hứa chỉ dự án công em.」

「Thời gian nghĩ thông suốt, lỗi lỗi em, tái nhé.」

Giọng điệu nhẹ nhàng, như thể chỉ lỗi vội vàng quay lại.

「Giang Hoài, anh buồn cười sao?」

「Anh, cả bố Mộng, các nói tốt, nhưng toàn chuyện gài bẫy tôi!」

「Nếu đây tình các nói, thèm!」

Giang giơ tay lấy nhưng gì.

Trên đường về nhà, trên quảng cáo điện tử nhất thành phố, đăng tin ngôi sao hàng Lê Thiệu giải nghệ kết hôn.

Mở điện trang giải hầu như tin anh lấp đầy.

Tôi vội bè, cưới Lê Thiệu và Dương Liễu.

Trong nhóm bàn tán xôn xao.

Đều nói bao kiên trì Kh/inh chỉ trò cười.

Nhiều khi, hai ngốc nghếch, kính phục.

Nhưng chỉ ngốc, chế giễu.

Lê Thiệu đột nhiên hoàn đẩy Kh/inh tâm bão.

Thật chán.

Toàn chuyện thế này!

Từ tận đáy lòng, cho Kh/inh Hàn.

Cũng buồn cho sự nghiệp kịp bắt kết thúc mình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Tướng Gia Sủng Ái Ta

Chương 31
Sau khi liên tục đánh ba vị hôn phu đến mức bị hủy hôn, phụ thân ta cho rằng ta có chút vấn đề về tâm trí. Người vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng, khóc lóc cầu xin Bệ Hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại từ đầu. Nào ngờ... ta lại nhất kiến chung tình với mã phu trông ngựa ở học viện. Để dụ dỗ hắn cưới ta, ta cách dăm bữa nửa tháng lại giả vờ đáng thương chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì bị thương ngã vào lòng hắn, mai thì bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, mốt thì cùng hắn thức trắng đêm đàm đạo nhân sinh lý tưởng... Mãi cho đến khi dỗ dành được chàng gật đầu, ta nửa đêm vượt tường về nhà báo tin mừng. Phụ thân nghe xong, xác nhận đi xác nhận lại người muốn tới cầu thân là một gã mã phu, liền vác cuốc rượt theo ta, thề phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ… Sáng hôm sau, mã phu thật sự đến cửa cầu thân. Hắn mặc áo bào thêu rồng cưỡi trên lưng ngựa, anh tư bừng bừng, phía sau là hàng trăm cấm vệ quân. Cha ta đang cầm cái cuốc chặn ở cửa, chuẩn bị cho mã phu mất mạng ngay tại chỗ, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất. "Gần đây quên đốt vàng mã cho nương con rồi, thế nào lại dẫn cả tên Diêm Vương – thừa tướng đến cửa, nhìn cái thế này, chẳng lẽ hắn đến tịch thu gia sản nhà ta..." Ta:
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
2
Mù Là May Hả? Chương 25