Nhưng sau này chiếc hai ba, lại cái hứng hai đứa chen chúc trên sofa toán mới m/ua xe.

Anh vẫn mặc vest, cà vạt lệch tè tè, thấy liền ào tới, tóc cũng rối bù.

"Anh họp xong, vợ..."

"Thôi, đi." Tôi thật chịu nổi cái cà vạt anh, sửa lại ngắn bước tiếp.

Nhưng đứng im sau lưng tôi.

"Vợ, lại sao?"

"...Cố An."

"Anh sau lại, cũng đúng là... đồ tồi, trước nếu thật lại..."

"Anh không, thật muốn lại đ/ấm cái bản thân ngày ấy trận."

"..."

"Cố An, mấy này nghĩa lắm, thẳng ra muốn anh."

"..." im lặng lúc.

"Chúng thật sao?"

"Không rồi."

"Là, như sao."

Anh ngẩng tôi, rủ xuống, đôi nhạt nhòa, lặng lẽ nhưng đầy lưu luyến, trái tim vẫn kiềm mà rung động. Hừ, Nhiễm, lại rồi.

Nhưng giây phút nhiên ôm ch/ặt lấy tôi.

Đúng hơn là, ôm ch/ặt luôn.

"Anh làm cái gì vậy! Cố An! Thả xuống!"

Tôi giãy giụa, tay vẫn ôm ch/ặt eo tôi, bóp nhẹ.

"Đừng quậy."

Tôi mà, đàn chó má này, liền dùng cách cứng rắn.

"Anh tin hét lên không?"

"Hét đi, dù sao chỗ này cũng ai, nếu bị hiện thì coi như xui."

"Cố An!!!"

Anh làm mạch, vào xe, đóng cửa, đ/è xuống sau.

Tay vẫn vuốt lại tóc tôi.

"Vợ, bình chút."

"...Anh cứ việc mà quậy đi, Cố An."

"Gi/ận hả?" áp sát tôi, đôi phượng vắt, nở nụ cười như gợn lên những gợn sóng lăn tăn.

"Cố An, nhớ ngày tiên đề cập ly không?"

Tôi lại buồn cười chút nào.

"Ừm?"

"Hôm đó, là tư liên nhà sau mười hai giờ."

"..."

"Em bận công việc, đúng giữa vợ chồng chỉ nhỏ nhặt này thôi sao, trước đây chịu đựng được, nhưng sau hiện thật nữa.

"Đêm nào cũng bảo đúng, thì nào cũng đối diện cái ăn, khác gì ly hôn?"

"Nhiễm Nhiễm, nghe anh..."

"Anh và Bạch Tố Y chụp ảnh chung lên bạn bè, thừa nhận gh/en, bởi xem đi, bạn bè tồn tại chưa?"

Tôi nát cổ sơ mi anh, mới hiện khóc tiếng trước.

Lâm Nhiễm, thật ra gì.

"Nhiễm Nhiễm, đừng khóc nữa, không, nghe nói..."

"Mấy nay sống khác gì kẻ hình sao!"

"Anh thật để đến hả Cố Hay vì anh, nên đối xử nào cũng được?"

"Anh bị đ/au dạ dày đúng không, cũng mấy kết mấy nhập viện vì cơn đ/au dạ dày tái phát."

"Là tự ký khám đấy."

"Anh chưa giờ dẫn chơi, đâu cũng được, công viên núi, biển, chỉ cần, chỉ cần dẫn chúng cưới nhau năm mà..."

"Anh nào cũng chỉ công việc, đúng giờ giỏi thật lên chức giám đốc, cái quái gì cuối cùng cũng hợp tác người yêu cũ hả?"

"Gặp lại Bạch Tố Y vui đúng Cố An, dù sao cũng mười gặp, tối hôm suýt hẹn hò sạn gì?"

"Lâm Nhiễm!"

Tôi trừng anh, đang dùng vẻ mặt nào, lập tức dịu xuống.

"Không như đâu, Nhiễm Nhiễm..."

"Anh không, chứ, cơ hội, tìm người yêu cũ đi, nhận lời họp lớp sao, cái đồ ch*t ti/ệt tìm đi!"

Câu cuối cùng, gào lên.

"..."

Anh cúi mắt, nữa.

"Cố An, nếu là đàn ông, ly thẳng dứt vào."

"Vậy đàn không." ngẩng tôi, mờ ảo, gì cả.

"Cố An!"

"Anh mang theo chứng minh nhân dân."

"..."

Nói câu này, tôi, nhưng vẫn định buông ra.

"Được, giỏi thật." Tôi dùng hết sức thoát khỏi anh, lẽ sợ đ/è sẽ bị thương, nên buông tay.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17