Dịch Ăn khuya không?
Dịch /Gửi sticker Doraemon ngoãn
10
Dịch một quán nướng hẻm.
Quán vắng khách nhưng thân quen chủ quán.
Ông chủ tự nhiều món nhắm.
"Ngồi đi." lau chiếc ghế giúp tôi.
Tôi phát ấy khá tế.
"Sao khẩu vị?" Thấy đũa, lại hỏi.
Tôi thẳng: ngượng."
Dịch "Ngượng?"
Tôi: "Ừm... yên tĩnh quá."
Dịch bật cười, trên gương mặt cool ngầu bỗng hai lúm yên lặng hả? Dễ thôi."
Hai mươi năm sáu chàng trai bằng tuổi xuất hiện.
"Chào đại ca! Chào chị dâu!"
Phụt.
Tôi nhịn nổi.
Dịch vội bịt miệng đám bạn: "Lo/ạn, lo/ạn gọi cái thế? Hiếm tao mời ăn khuya nhiều chuyện thế..."
"Mời ăn khuya ư? ơn đại ca!" bạn tươi rói.
"Khoan bạn tao khí quá. tài lẻ không? Hát hay kể chuyện ấy."
"Hát kể chuyện?"
Đám bạn nghiêm túc, đành góc quán bàn tiết mục.
Tôi hỏi gọi họ để ăn khuya hay biểu diễn?
Dịch nhướn kiêu ngạo.
Đúng lúc đó Vi và Lục qua.
Chúng nhìn nhau, cùng sốt.
Lục theo phản xạ liền giải thích, Vi ngọc bội buồn nên dẫn cô ấy dạo.
Tôi chẳng thèm để ý.
Nhưng Vi cùng và mấy chàng trai, nhịn được khiêu khích:
"Chị Niệm chơi khuya thế bác gái không? Chị ôn bài nữa à?"
"Chị cố mãi mới khá lên chút ít, lại ăn khuya mấy... mấy người này... Chị định từ bỏ tương lai sao?"
Mạc Vi mắt đầy lo lắng cho tôi.
Tôi mùi đồ nướng trước mặt bỗng hết thơm.
Dịch tức hơn tôi, quăng thịt xuống quát Vi: "Chuyện học hành của Trần Niệm quan mày? điệu ngoa giỏi giang cũng dụng! Đứng cạnh tao x/ấu hổ!"
Đám tử sau loạt gật đầu phụ họa, nhăn mặt tỏ chán gh/ét Vi.
Phải công lũ họ khá đáng yêu.
Tôi nín nhìn Vi bẽ mặt.
Bị vạch trần, Lục cũng nhận lời lẽ của Vi quá "đ/ộc địa", liếc nhìn cô sang tôi:
"Tiểu Sơ, Vi cũng em nên giao du hạng người đó."
Lục bằng trưởng thành.
Tôi bật cười.
Bước kiên định: người? Người như ư? phiền anh lo, ấy rất tốt."
Ánh mắt Lục gi/ật, cùng Vi bỏ gi/ận dữ.
Tôi liếc nhìn đĩa thịt trên bàn, chẳng hứng thú, đành nhường đám bạn ăn hết.
Định về phát vẫn đứng tư thế cũ.
"Dịch Nhiên? chuyện à?"
Cậu gi/ật mình: "À, không."
"Tôi về đây."
"Vậy... để cậu."
Dịch vớ vội áo khoác, cúi đầu dẫn về tôi.
Tôi theo dưới ánh đèn tai đỏ ửng.
Cậu ấy ốm?
Khoan sao đứng cứng đơ thế kia?
11
Kỳ thi thứ kết thúc, Vi điểm Lục Từ.
Cả trường đồn họ là đôi vàng.
Có tin đồn họ hẹn nhau sẽ đôi sau thi đại học.
Có người hỏi Vi giải câu môn Toán. Vi lúng túng quên mất.
Lục đầu tiên hỏi cô sao lại giải mình.
Tôi lạnh lùng qua.
Sắp rồi, sắp ngày thi rồi.
Mạc Vi lạc hướng, nhạo sao lại tụt xuống hạng 10, phải vì yêu đương trùm trường hưởng học tập.
Lớp học tin đồn hóa là cô đặt.
Thêm việc tụt mọi người đều nghĩ đà vì yêu đương.
Nhưng thực tế, thi cực kỳ buồn ngủ, cố hoàn bài thi đã là giới hạn.
Sau này xem lại, điểm khác biệt duy nhất là sáng đó uống nước Vi "tốt bụng" cho.
Không ngờ cô đã pha th/uốc ngủ vào nước.
Không chứng cứ, thể cáo.
Nhưng cũng được âm mưu sẽ thận hơn kỳ thi chính thức.
Tối đó về thẳng nhà.
Dịch quán nướng đang thử món rủ ăn tối.
Cậu ấy trông hung dữ nhưng thực rất thương.
Cậu hỏi: "Con trai như thế nào thì được yêu thích nhỉ?"
Tôi suy nghĩ: "Với thì nên bớt ch/ửi thề trước đã."
Cậu trán gật gù.
Đúng lúc chiếc SUV đỗ trước cửa.
Người đàn ông mặc vest đen đến:
"Thiếu gia, nay sinh nhật lão gia, về dùng cơm đi."
Mặt đóng băng: "Cút... cút lỗ chân lông! M/ua cái máy giặt gửi về làm quà!"
Cậu liếc đuổi người đàn ông đi.
"Cậu hỏi sao?" Khi chỉ hai đứa, ngượng ngùng.
"Nếu kể sẽ nghe, cũng sao." ăn đáp.
Cậu cười: "Cũng phải chuyện x/ấu."
Bố là chủ đoàn thị, mẹ vì bệ/nh học cấp hai.