22
Thư phòng rộng lớn như thế mà rốt cuộc lại thuộc về ta, kết cục này chẳng ai ngờ tới.
Có lẽ bởi ta là người Thái tử "cư/ớp" từ tay Thái tử phi - đồ cư/ớp được vẫn quý giá hơn - nên chẳng ai dám đuổi ta đi.
Nửa đêm, ta bắt đầu phát sốt, không chỉ cánh tay trái bị vặn g/ãy đ/au đớn, mà tứ chi bách hài đều như muốn rã rời.
Mơ màng giữa cơn sốt, có người bước vào, lại đi ra, ngoài cửa ánh sáng chập chờn, bóng đèn lay động theo gió.
Sáng sớm tỉnh dậy, trên trán mát lạnh, hóa ra là một túi nước đ/á.
Tiếng nước rào rào vang lên, ta tìm ki/ếm trong phòng, cuối cùng nhìn thấy một thị nữ đứng trước giá chậu nước ở góc tường, đang vắt khăn.
"Đa tạ tỷ tỷ chăm sóc." Ta cất tiếng, giọng khản đặc đến mức chính ta cũng chẳng nỡ nghe.
Nhưng lạ thay, thị nữ kia vẫn như không nghe thấy.
Mãi đến khi nàng quay lại, lấy khăn lụa lau trán cho ta, lại ra hiệu vài động tác, ta chợt hiểu ra, nàng không nghe được.
Phủ Thái tử lại dùng người đi/ếc làm thị nữ, quả thực khó tin.
Thị nữ này hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành dễ mến. Nhưng khi lại gần, ta phát hiện tóc mai nàng điểm vài sợi bạc, khóe mắt cũng có vết chân chim.
Điều này khiến vẻ hiền hậu của nàng thêm chút đắng cay.
Nàng viết hai chữ "A Đương" dưới tờ giấy, nét chữ rất đẹp, rõ ràng từng được giáo dục tử tế. Viết xong lại nhìn ta bằng ánh mắt dò hỏi. Ta viết "Ngọc Nghiên".
Cây bút trong tay A Đương bỗng rơi xuống mặt bàn, tạo thành một vệt mực lớn.
23
Ta cứ thế ở lại phủ Thái tử. Chẳng ai đưa ta về cung Lệ An, cũng không người nào đến an bài cho ta. Chỉ có A Đương tuy c/âm đi/ếc nhưng hiền lành, ngày ngày dẫn ta ra vào.
Ta treo cánh tay trái, chỉ cánh tay phải có thể cử động, vất vả làm đủ thứ tạp dịch.
Chiếc bình mai trong thư phòng Thái tử không biết bị ai dọn đi rồi, ta không còn cơ hội dùng "công nghệ tốt nhất" để sửa chữa nó, mà vị "thái y giỏi nhất" kia cũng chẳng bao giờ quay lại.
Thỉnh thoảng ta gặp Thái tử.
Thái tử từng nhìn ta sâu sắc, nhưng chỉ vậy mà thôi.
Đêm khuya thanh vắng, ta nghe hơi thở nhẹ nhàng của A Đương, nhưng lòng luôn nhớ về Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử, ngài bảo ta đến phủ Thái tử để sống cuộc đời tốt đẹp, thật có lỗi, ta vẫn chưa làm được. Cuộc sống của ta chẳng tốt đẹp gì, những người trong phủ Thái tử này, dường như cũng chẳng ai sống tốt, ta nghĩ ắt hẳn có nguyên do.
Sự bất hòa giữa Thái tử phi và Thái tử hầu như cả phủ đều biết, mấy thị thiếp của Thái tử thì suốt ngày trang điểm lòe loẹt, không đùa giỡn nơi lương đình trong vườn, thì lại dạo chơi trên hồ bằng thuyền rồng.
Nhưng sau vẻ hào nhoáng ấy, vẫn là sự cô đơn.
Thái tử hiếm khi gọi họ hầu hạ, nhiều đêm khuya, ngài đều ở trong thư phòng, khi tiếp kiến đại thần này, lúc hội kiến tướng quân kia.
Đều do A Đương hầu hạ bên trong. Ta không vào được.
Ta từng nghĩ, có lẽ đây là ưu điểm của A Đương, khiếm khuyết của nàng quyết định nàng không thể tiết lộ bí mật, nên ngược lại trở thành người Thái tử tin tưởng nhất.
Ta cũng muốn biết bí mật của Thái tử.
Hai năm không dài cũng không ngắn, ta không thể nóng vội, nhưng cũng không thể ngồi chờ ch*t.
24
Hôm ấy trong cung lại phái người đến, là một công công lạ mặt, vẻ mặt âm hiểm. Người này vào thư phòng chẳng bao lâu, Thái tử đã vội vã cùng hắn vào cung.
Và còn mang theo cả A Đương nữa.
Ta đứng ngoài thư phòng canh giữ, thoáng nghe vị công công kia nói mấy từ "mấy ngày chưa xuống giường", "không ăn uống gì".
Mạnh dạn suy đoán, sợ rằng Thánh thượng hiện tại không được khỏe.
Dù vô tri như ta, từ hoàng cung đến phủ Thái tử cũng xem như luôn ở dưới chân thiên tử, tự nhiên biết sức khỏe của Thánh thượng, mỗi cử động đều liên quan đến tính mạng bao người.
Trong lòng ta bỗng dâng lên hi vọng.
Nếu Thánh thượng băng hà, triều đình ắt sẽ đại lo/ạn, việc tế trời của Nhị hoàng tử hay sẽ có chuyển biến?
Đang mải nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng cười lạnh.
Hóa ra là Thái tử phi.
"Đứng trong thư phòng, tưởng mình là tâm phúc gì sao? Thật quá ngây thơ."
Ta không tiện đối đầu, cúi đầu xuống lau chân bàn.
Thái tử phi đứng ngoài cửa lải nhải, nhưng mãi không bước vào. Trong lòng ta chợt động, nhớ lại lúc mới đến phủ Thái tử, cũng gặp nàng ngoài cửa thư phòng, hẳn Thái tử không cho phép nàng vào.
Nghĩ vậy, lòng càng thấy yên ổn, bèn tự làm việc mình, không thèm đáp lời.
Không ngờ Thái tử phi chẳng chịu thua, nàng cười ha hả: "Biết A Đương đi/ếc thế nào không?"
Trong lòng ta gi/ật mình, nhưng tay vẫn không dừng, không muốn để lộ sơ hở.
"Chỉ người khiếm khuyết mới ở bên Thái tử lâu dài được. A Đương uống th/uốc Thái tử ban cho... hê hê." Thái tử phi cười khiến người rùng mình.
Ta đương nhiên vô cùng kinh ngạc, nhưng ta chính là không muốn Thái tử phi đắc ý.
"Vậy hôm nay chủ nhân không dẫn Thái tử phi đi, phải chăng Thái tử phi quên uống th/uốc rồi?"
"Ngươi..." Thái tử phi hít một hơi gi/ận dữ.
Có giỏi thì vào đây đ/á/nh ta đi, ta cười tủm tỉm nhìn nàng, cá rằng nàng không dám vào.
Vậy đừng ép ta, khích người ta có tài lắm đấy.
25
Khích người xong, rốt cuộc cũng phải suy nghĩ kỹ về bản thân.
Thấy trời đã tối hẳn, Thái tử vẫn chưa về, A Đương cũng chưa về. Cả đại điện chỉ mình ta, không dám tự ý rời đi, ta chịu đói canh giữ, vừa thắp đèn vừa nghĩ về việc Thái tử vào cung, càng thấy sự tình chẳng đơn giản.
Khi thắp ngọn đèn cuối cùng, nghe thấy động tĩnh ngoài hành lang.
"Nhị hoàng tử, Thái tử không có tại phủ."
"Không sao, ta đợi ngài vậy."
Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên, trong lòng ta bỗng sôi sục, chỉ cảm thấy đầu óc ầm vang, vo ve như nội tâm hỗn lo/ạn, cả người như bồng bềnh, cố gắng giữ vững nhưng chân vẫn bủn rủn.
Nhị hoàng tử bước vào.
Đây là ngày thứ hai mươi mốt ta xa cách ngài.
Ngọn đèn vừa thắp lung lay, trong phòng dù sáng rực vẫn có bóng đèn chuyển động. Ánh sáng ấy chiếu lên mặt Nhị hoàng tử, khiến ta nhớ đến cảnh chia ly hôm đó.
Ta cảm nhận ngài đang nhìn ta, nhưng ta không dám lên tiếng. Vì trong phòng không chỉ có ta và ngài.
"Mời Nhị hoàng tử nghỉ ngơi tại đây." Tên gia nhân dẫn đường cúi đầu.
Ta không thể đờ đẫn mãi, giờ ta là thị nữ thư phòng. Ta lặng lẽ dâng trà, bằng cánh tay phải còn cử động được, và cánh tay trái gượng gạo hỗ trợ.