「Con trai giỏi quá!」
「... Bà đi!」 Đường cáu kỉnh "Con muốn nhất ông ép Quang Hồi đó hai cãi nhau ầm ĩ vì bất đồng quan điểm."
Nhất Trung? cũ của này!
"Sao thế?"
"Ông để chuẩn cho đi học."
"Đáng lẽ có ngoặt ngoèo ở chứ."
Đường cười lạnh: "Nhưng Tiểu muốn đi học tí nào!"
Đường dặn cẩn thận, để mẹ con đ/âm ra th/ù h/ận.
Tôi cũng đành tay.
Làm phụ huynh mà đ/ộc đoán sao?
Ôi, quả nhiên, rồi sẽ trở thành phiên bản mình gh/ét nhất.
Đáng buồn thay, đáng than thở!
Tôi lao đến trường với tốc chớp nhoáng, thẳng văn viên. mặt lạnh tiền một góc, thấy nhướn mày. Ngoài nó, trong ba thanh niên cao lớn mặt mày bầm một cô mặt đen cột ch/áy.
Ồ, 1 đấu 3, con trai toàn thắng nhé, giỏi không nhịn được giơ cái ra sau lưng khen ngầm.
"Cô ơi, quá đáng Cô các bạn thành này. sẽ xử lý nghiêm minh!"
"Khoan đã khoan đã." "Trước tiên x/á/c định tính chất việc đã. Con tự vệ chính đáng hay nhau tay đôi?"
Cô trợn mắt: "Tự vệ? Đánh nhau? Cô kỹ đi, kia."
Tôi gật đầu: vệ quá mức?"
Nhìn cô sắp tim, giải thích: "Cô ơi, nói thẳng nhé. Ba chọi một rõ ràng bọn trêu ngươi rồi phản Yếu thì đổ tại xã hội!"
Khương bật cười "phụt" một tiếng. Mấy lập tức gào "Là trước!"
Tôi nhìn Diệp. Nó ra vẻ ngoài cuộc rồi. Thôi được, để mẹ xử!
"Bằng đâu?" hỏi.
Chúng mặt bầm dập: "Đây bằng chứng!"
Tôi tay: "Đây bằng mày yếu xìu."
Cô không nhịn nổi: "Cô Khương, có cãi cùn!"
Hừ, lý sự đàng hoàng chứ!
"Vậy gọi cảnh sát đi!"
Cô giáo: !!!
"Cô Khương, cuộc cô muốn gì?"
Tôi ngây "Chẳng không x/á/c định được sao? Gặp không rõ thì gọi cảnh từ nhỏ cô dạy mà."
"Là dù bọn khiêu trước cũng không cần đ/au thế!"
Tôi gật đầu: "Đúng sai. Sao mạnh thế!"
"Khương Diệp, xin lỗi!"
Khương miễn cưỡng bước Dưới ánh mắt ép của tôi, cà lơ phất phơ cúi đầu: "Xin lỗi."
Giọng và thái của nói "Cút mẹ mày hơn xin lỗi.
Nhân lúc mọi ngơ ngác, tranh dập lửa: hai bên đều sai. cô hơi nặng tay nên nhận lỗi. Mong em làm khó nhé?"
Theo triết lý hòa bình và yêu thương, việc được giải quyết ổn Cuối cùng, lấy cớ đưa về tự kiểm điểm để đưa ra khỏi trường.