Cùng Nhau Đứng Dưới Hoàng Hôn

Chương 8

04/08/2025 00:03

Miểu Miểu tuy rằng……"

Bà Từ nghĩ đến điều gì đó, tiến lại gần phía tôi.

Bà hạ giọng, ném ra một quả bom: "Tư Nhiên, con có biết Miểu Miểu thực ra là con của anh Sâm không?"

Thần sắc tôi khựng lại, tuy rằng tôi mang theo hệ thống biết chuyện này, nhưng nguyên thân thì không biết.

Vì vậy tôi giả vờ kinh ngạc đứng hình.

"Sâm không nói với con à, nó thật là……" Bà Từ nhìn tôi thở dài, kể hết đầu đuôi về Miểu Miểu cho tôi nghe.

"Miểu Miểu tuy không phải do Sâm đẻ ra, nhưng luôn do một mình Sâm chăm sóc, tính cách cũng bắt đầu giống nó. Hồi nhỏ không nói chuyện với ai, khiến tôi sợ hết h/ồn."

"Thấy con chăm sóc Miểu Miểu tốt như vậy, tôi thật sự rất cảm kích con."

Tôi hơi do dự: "Mẹ không để ý chuyện con vừa rồi với cô Từ……"

Bà Từ không màng vẫy tay, thở dài một hơi dài.

"Tĩnh Nhã bị hư rồi, người nhà đều không làm gì được nó. Sau này về nhà cũ, đ/á/nh nó nhiều vào. Bằng không tính cách như vậy, ai biết sau này sẽ ra sao."

"Tôi nghe Sâm nói nhà con ở xa đây lắm, vậy sau này nếu Sâm b/ắt n/ạt con, con cứ đến nhà cũ."

"Tôi nói chuyện này với con, thực ra là lo con sẽ có chút bận tâm. Đã nói cho con rồi, nếu sau này con và Sâm định có con riêng, trong lòng cũng có chừng mực." Trên mặt bà nở nụ cười di dì. Thật lòng rất chúc phúc tôi và Từ Sâm.

13

Hệ thống không biết dây th/ần ki/nh nào đ/ứt, đột nhiên trong đầu tôi báo động.

Tiếng còi ù cả đầu.

"Mày bị lỗi mã rồi à?"

Hệ thống la hét: "Không phải!! Có tình huống đột xuất, giám sát thấy chỉ số sinh mệnh của nhân vật cần chinh phục Từ Tri Miểu đang suy yếu cực nhanh!!!"

Tôi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Bà Từ ở phía sau gọi tên tôi, nhưng tôi không có thời gian giải thích.

Từ Tri Miểu đã không còn trong phòng khách.

Vừa xuống cầu thang tôi vừa ép mình bình tĩnh: "Miểu Miểu ở đâu?"

Giao diện hệ thống bị đứng máy lúc quan trọng.

"Lâu quá không bảo trì, hơi hỏng hóc rồi."

Tôi không nhịn được buột miệng ch/ửi thề: "Bao nhiêu kinh nghiệm trước đây đi đâu hết rồi? Đủ để nâng cấp lên phiên bản vô địch tối thượng rồi, nhiệm vụ làm suôn sẻ thế này mày có phải kiêu ngạo quên mình không??!"

Hệ thống r/un r/ẩy sửa chữa: "Ở hồ bơi! Ở hồ bơi!!"

Tôi không quen bố cục nhà cũ họ Từ, hệ thống lại mất liên lạc lúc quan trọng.

Tôi tùy tiện túm lấy quản gia hỏi phương hướng hồ bơi.

Theo hướng tay ông chỉ, tôi vội vã lao ra sân, nhìn xa mặt hồ bơi phẳng lặng không gợn sóng.

Tôi nghiến răng: "Tốt nhất là Miểu Miểu ở dưới đó, không thì về tao sẽ gỡ mày."

Nhìn thấy dấu hiệu sinh tồn của Miểu Miểu suy yếu nhanh chóng, tôi còn chưa kịp cởi quần áo, đã nhảy ùm xuống nước.

Một màu vàng ngỗng thu hút ánh mắt tôi.

Đúng là chiếc váy Miểu Miểu mặc hôm nay.

Tôi bơi nhanh tới, bế cô bé, nâng thân hình nhỏ bé của em lên mặt nước.

Khi trèo lên, tôi ôm Miểu Miểu nhanh chóng xử lý kh/ống ch/ế nước, và thực hiện biện pháp sơ c/ứu.

Nhìn dấu hiệu sinh tồn của Miểu Miểu dần ổn định, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi tôi đứng dậy định gọi người, không ngờ trượt chân vì vũng nước, đầu đ/ập vào gạch, thân thể rơi xuống hồ bơi.

Thật là kịch tính.

Trước khi mất ý thức, tôi dường như thấy khuôn mặt Từ Sâm, hoảng lo/ạn chưa từng thấy.

14

Chủ thể ch*t, theo lý tôi nên rời khỏi thế giới ngay.

Nhưng Từ Sâm rất mạnh mẽ, lúc quan trọng lại c/ứu tôi về.

Tôi và hệ thống cùng ngồi trong phòng điều khiển, hệ thống hóa thành hình mèo đưa cho tôi một xô bỏng ngô: "Ăn không?"

Tôi nắm một nắm bỏng ngô, ăn ngon lành.

Trên màn hình hiển thị khổng lồ trước mặt, hiển thị rõ ràng cảnh tượng đang diễn ra trong thế giới nhiệm vụ.

Mặt tôi đờ đẫn: "Vậy kinh nghiệm ki/ếm được từ những thế giới trước, đều đem đổi cái rạp chiếu phim Dolby này rồi?!"

Hệ thống rung đuôi, giả vờ không nghe thấy.

Tôi túm cổ nó: "Mày thật sự tưởng mày là mèo à?!"

Hệ thống la ó, chỉ màn hình: "Chủ thể xem nhanh! Từ Sâm nó hôn mày kìa!"

Tay tôi trượt, để hệ thống chạy mất.

Trong màn hình, sắc mặt Từ Sâm vô cùng nghiêm trọng.

Anh c/ứu tôi ra khỏi hồ nước, nhanh chóng bắt đầu làm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi luân phiên.

Trong lúc nghỉ, anh gào lên bảo quản gia nhanh đi lấy AED.

Từ Sâm quỳ gối trên đất, cởi áo trên của tôi đặt miếng dán lên người tôi, tay anh không ngừng r/un r/ẩy, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

Hệ thống vẫy đuôi, đứng trên cao hò hét: "Yô yô yô yô yô yô yô yô yô yô".

Nó thần sắc mơ hồ: "Chủ thể, mày sắp yêu rồi."

Tôi quay lại liếc nó một cái lạnh lẽo, hệ thống lập tức im bặt.

15

Từ Tri Miểu vừa tỉnh đã khóc đòi gặp tôi, thế nào cũng không ngăn được.

Nhìn thấy tôi nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, càng khóc toáng lên, ai dỗ cũng không được.

Đôi mắt sáng như nước sưng thành quả hồ đào, em dang tay ôm tôi, nhưng lại sợ đ/è lên tôi, động tác hết sức cẩn thận.

Khóc mệt rồi, em gục đầu bên gối tôi cùng ngủ, miệng lẩm bẩm: "Mẹ đừng đi, mẹ đừng biến thành bọt nước."

"Miểu Miểu nhớ mẹ lắm."

……

"Mẹ, mẹ nói dối."

"Mẹ và Miểu Miểu đã đóng dấu rồi, mẹ nói sẽ không rời xa con."

……

"Mẹ, bố nói đầu mẹ đ/ập vào đ/á, ngủ rồi có còn đ/au không?"

"Nếu ngủ không đ/au, vậy mẹ hãy tỉnh muộn một chút, đợi hết đ/au, rồi mở mắt nhìn con nhé."

……

"Miểu Miểu ôm mẹ."

……

"Ôm thêm cái nữa."

"Ôm ôm, là không đ/au nữa rồi."

Lòng tôi thắt lại, đầu mũi dâng lên vị chua.

Sau khi rời khỏi cơ thể rồi vào lại cần tải chương trình, hệ thống đứa con hoang này bị lừa đem kinh nghiệm tích lũy từ thế giới trước đổi thành một bộ rạp Dolby, giờ chương trình vì không có kinh nghiệm nâng cấp, chậm như sống ở thời 2G.

Ngoài Từ Tri Miểu, Từ Sâm vừa về nhà cũng thường ngồi bên giường tôi, nhìn chằm chằm tôi hôn mê.

Ông Từ bà Từ cách vài ba ngày lại đến thăm, mời bác sĩ khám cũng thay đổi mấy đợt, chỉ là không ai có thể nói ra nguyên nhân bệ/nh.

Dấu hiệu sinh tồn ổn định, nhưng không biết vì lý do gì không thể tỉnh lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm