Tôi là mắn.
Nhưng vận do chính giành lấy.
Dù họ hàng đ/á/nh giá cao tôi, tay cổ vũ.
Đó là Đức.
Ông quê ngày âm lịch, này rốt là gốc rễ ông, nào phải về.
Mùng Tết, đến nhà chúc Tết, nhân vợ pha trà, mừng vai tôi.
"Nghe nói cháu đỗ chọn, là quá."
Ông lén xấp tiền.
"Cầm nhanh đi, đây là kỳ sau. Phần là mừng tuổi cháu."
"Cuối năm 10, cháu phải top toàn khối nhé!"
Vợ thích lắm.
Hoặc nói bà ấy bình đẳng ưa bất kỳ ai nông thôn này.
Do vấn đề sức khỏe, sau khi con gái, bà thêm, vô số sau lưng chê bà là con gà đẻ trứng.
Cũng kẻ xúi giục ly cưới khác nối dõi.
Đừng thấy quán nhỏ kinh doanh phát đạt, trong làng nói ra toàn là:
"Ki/ếm nhiều làm con trai có, sau này nào cháu ngoại tiêu hết?"
Vợ tách trà đậu muối gừng.
Mặn quá.
Tôi hiểu chuyện, vài ngụm vội đứng cáo lui.
Về nhà đếm đồng.
Hóa ra 300 đồng mừng tuổi.
Cái quán nhỏ ông, suất rang ớt b/án năm đồng.
2100 đồng, biết phải rang nhiêu suất mới ki/ếm được.
Tháng Giêng rảnh, lên núi nhiều đông.
Tranh thủ trước khi huyện, tải.
Đưa xong chạy luôn, vợ đuổi theo, dúi năm mươi đồng: lấy cháu đâu, cầm m/ua quần áo mới mà mặc."
Năm xảy ra chuyện lớn.
Một nữ nghiệp năm trước làng Vương bên cạnh, v/ay m/ua nhà, đón mẹ lên cùng.
Còn cả trai lên nữa.
Việc này nông thôn gây chấn dữ dội.
Hóa ra giỏi ích lớn thế.
Ngày mười tháng Giêng, khai giảng.
Tối hôm trước, trăm đồng.
"Sau này mỗi tháng gia đình con trăm đồng phần con tự lo."
Lúc đó hơi cảm động.
Nhưng nói thêm câu:
"Học hành chăm chỉ, đỗ tốt, sau này giúp đỡ gia đình nhiều, giúp đỡ trai con."
Trái tim lập tức ng/uội lạnh.
Hôm đến lấy vở đồ lặt vặt.
Những tự túc đó.
Họ huýt sáo thu dọn.
Tôi dùng túi ni lông siêu thị sắp xếp mọi thứ gọn gàng, vẫy tay họ: "Tạm biệt!"
Đến 1, phát Mục đó.
Suy nghĩ trước khái hiểu ra chốt.
Là tổ trưởng cô Lưu nhét đuối như Mục nhưng kéo cả lên, cô buộc phải nhượng bộ, luôn Mục 1.
Chương ngồi vị trí nhất giữa thấy tôi, mắt lên, nở nhẹ.
Tôi cười, vẫy tay chào anh.
Vẫy được nửa chừng, bên tai vang lên chế nhạo Mục Quân: "Cô trì, 1 là thay đổi được gì sao?"
"Dù cô đỗ học, cả này làm thuê như tôi."
Tôi rút tay bình thản đáp: biết, nhưng lực luôn hội."
"Mục Quân, giai cấp mãi tồn tại, nhưng chưa chắc mãi thang trên."
Về hành, nhận, ra đã thiên phú.
Cùng văn, đọc lần đã nhớ được khái.
Còn phải đọc mười lần.
Cùng toán, giải trong vài phút, giảng lần mới hiểu sơ sơ.
Học giống như núi.
Từ chân núi lên lưng chừng, khó.
Nhưng lưng chừng tiếp, mỗi thang kéo biệt.
Tôi dốc sức, lơ là, kỳ cuối năm 10, đạt 95 toàn khối.
Vừa top 100.
Như thế đã lắm, theo tỷ lệ trúng năm trước, nếu giữ vững, đỗ trọng vấn đề.
Tôi cùng bàn.
Ban đầu các giáo viên bộ môn đặc biệt chú ý tôi.
Suy cùng làm hư anh.
Sau này phát sự là nhóm tập cổ vũ lẫn nhau, họ mặc kệ.
Chương tuần ước nhận được mươi mấy bức tình.
Có lần phong thư, hơi gh/en tị: "Đây là đặc quyền nhất toàn sáng như các mới tuổi trẻ."
Người tầm thường như tôi, dù làm tình yêu.
Anh ném thùng rác, từng chữ: "Đây phải tuổi trẻ muốn."
"Vậy muốn gì?"
"Kiên định mục tiêu, lực ngừng, giờ bỏ cuộc..." mỉm tôi, "Đây mới là điều muốn."
Tốt lắm!
Đáng phải thế.
Cuối kỳ năm 11, đạt 65 toàn khối.
Cuối kỳ năm 11, đạt 49 toàn khối.
Lần đầu tiên, top 50 toàn khối.
Sau khi bảng bố, cô Lưu gọi văn phòng: "Tống Triều Triều, phải giữ vững, khổ năm thôi."
"Với tích tại, nếu tiến thêm chút đỗ 985 vấn đề."
Chương là nhất bảng tôi, vui: "Tống Triều Triều, cậu giỏi đấy!"
Tôi đến quán Đức, báo tin này.
Giữa hè nóng bức, trong bếp đầy khói dầu.
Mùi ớt cay xộc lên, hun mắt đỏ ngầu: "Tốt, tốt, cháu giỏi thật."
Tôi giúp đồ quay bếp thấy đang chấm nước đếm từng tờ tiền.
"Năm phải tập trung, làm thêm mỗi tháng cháu trăm rưỡi tạm đủ dùng."