Tại vây cung, ta tận mắt chứng kiến Từ Phụng Uyển biến đổi một hình dạng, bởi lòng hiếu kỳ, ta mời nàng đi vây cung săn b/ắn.
Kỵ xạ của nàng quả thật tốt, lễ pháp cũng vừa vặn, tựa như một Từ gia đích nữ chân chính.
Nhưng ai ngờ được lại có người tại vây cung hạ thủ đ/ộc á/c với ta.
Ta có giáp tơ vàng, nhưng nàng thì không, rõ ràng bị thương nặng hơn ta, vẫn cố gắng chịu đựng.
Ta nhẹ nhàng tựa vào sau lưng nàng, ngắm nhìn gương mặt bên cạnh, trên má trái có một vết s/ẹo.
Trong lòng chỉ thấy buồn cười, Từ gia lại đến một tỳ nữ cũng hành hạ như vậy.
Ta đem việc này chia sẻ với Lăng An Bình ở Thập Sóc.
Ai ngờ hắn ngày đêm gấp rút trở về.
Ta tưởng hắn đến thăm ta, nhưng hắn quay đầu liền đi đến Từ phủ.
Chà, thấy sắc quên bạn.
Hắn bị Từ Phụng Uyển đuổi ra, thất ý rất lâu.
Ta cầm bầu rư/ợu đi tìm hắn, an ủi hắn.
Nói thật, sau khi vết thương lành, ta cũng đã đến Từ phủ vài lần.
Mỗi lần xem Từ Phụng Uyển diễn kịch đều là một chuyện vui.
Lăng An Bình dường như biết được chuyện gì kinh thiên, đêm hôm đó lại gấp rút đến Từ phủ.
Hôm sau, hắn nói với ta, vết thương tên trên người tỳ nữ của Từ Phụng Uyển chỉ có khúc bộ của Triệu Uyên mới có thể gây ra.
Ta nhướng mày, không ngờ hắn cũng chú ý đến Từ Mai.
Mọi chuyện sau đó đều trở nên thuận lý thành chương.
Ta đem những việc mình điều tra tâu lên phụ hoàng.
Phụ hoàng nhìn chằm chằm vào nội dung trên ấy rất lâu, mới từ từ hỏi ta:
"Cưng chiều người con gái ấy đến vậy sao?"
Ta không biết trả lời thế nào.
Bởi ta không biết đó có nên gọi là cưng chiều.
Phụ hoàng ám chỉ với Triệu Uyên, nếu có được sự ủng hộ của ngự sử đại phu thì có thể trở thành Thái tử.
Triệu Uyên cái đồ ngốc đó, quả thật xứng đôi vừa cặp nhất với Từ Phụng Uyển.
Nhưng ta không ngờ hai người lại dám tư thông với nhau.
Mẫu hậu bảo ta, có tham vọng là chuyện tốt.
Nhưng tham vọng không có tầm nhìn chỉ chuốc lấy diệt vo/ng.
Quả thật, gần đến ngày cưới hỏi, Từ Phụng Uyển lại có th/ai.
Người có thể thay nàng xuất giá, chỉ còn một người.
Ta nói không rõ đây là cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng nghẹn lại khó chịu.
Cái bẫy này ta giăng rất lớn.
Mục đích chỉ có một, triệt để trừ khử những kẻ mang lòng phản nghịch.
Vợ chồng Lăng An Bình phối hợp cũng rất ăn ý.
Kẻ tên là Từ Phụng Uyển kia, sợ rằng vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời nữa.
Qua vài ngày, tại Vạn Cẩm Uyển ta lại gặp Từ Phụng Uyển.
Ta phái người đến c/ứu người phụ nữ tại Tây giao trang viên, vào trong Vạn Cẩm Uyển giúp nàng giải vây.
Ta không nói dối.
Mỗi câu đều không.
Nhưng ta vẫn bị mẫu hậu ph/ạt, quỳ trong Vạn Cẩm Uyển nửa canh giờ.
Một quân vương tuyệt đối không thể bộc lộ sở thích của mình.
Nàng theo Lăng An Bình đến Thập Sóc.
Ta không hiểu, nàng một nữ tử yếu đuối đến Thập Sóc làm gì.
Chẳng bao lâu, ta nhận được thư của Lăng An Bình.
Trong đó ngoài việc nói rõ tình hình Thập Sóc, còn có một phong hưu thư.
Hắn nói, nếu hắn ch*t, hãy chiếu cố nàng.
Lá thư này đã bị người mở ra, nhưng ta vẫn quỳ tại đại điện.
Phụ hoàng hỏi ta, vì cái gì.
Ta nói, vì bách tính Thập Sóc và ba vạn tướng sĩ.
Ta quỳ tại đại điện cả đêm.
Phụ hoàng hôm sau phái cho ta mười vạn đại quân, ta ngày đêm lên đường thẳng đến Thập Sóc.
Tại Thập Sóc, ta thấy cảnh tượng như địa ngục.
Nhưng nàng lại bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt kiên định ta chưa từng thấy.
Khi nhìn thấy nàng, ta muốn giơ tay vuốt ve mái tóc nàng, nhưng cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vai nàng.
Là một quân vương, ta suýt nữa lại thất thố.
Ban sư hồi triều sau đó, ta không biết phụ hoàng đã nói gì với nàng.
Nàng được ghi danh dưới Quý phi nương nương.
Trở thành Lê Dương công chúa Triệu Lãnh Hương.
Như vậy, cũng tốt.
Dù đổi thân phận, nhưng ta có thể chính đại quang minh bảo vệ nàng.
-Hết-